Tôi trở về phòng, lòng bồi hồi không yên.
Tôi có nên nhắn tin cho Bách Điền ngay bây giờ không? Hay tốt nhất nên giữ im lặng, chờ anh phản hồi?
Đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện. Cả ngày hôm qua anh không hề nhắn tin cho tôi. Huyên Huyên bạn tôi cũng về muộn. Chẳng lẽ họ...
"Assiii ch*t tiệt. Đã cố quên chuyện này rồi mà sao cứ nhắc mãi"
Tôi dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, vờ như chẳng có gì xảy ra. Nếu không Huyên Huyên sẽ nghi ngờ mối quan hệ của tôi và Bách Điền mất thôi. Tôi lại không muốn làm quá mọi chuyện lên nên tốt nhất im lặng là vàng.
...
Nói miệng thì hay lắm...làm được hay không là chuyện khác. Làm thế nào tôi có thể bình tĩnh được khi thấy bạn thân ngày đêm hạnh phúc với hoàng tử trong mộng của mình. Chàng hoàng tử đầu tiên khiến trái tim tôi rung động. Ngay từ giây phút chàng đến, toàn bộ sự phòng thủ của tôi sụp đổ hết rồi.
"Phải làm gì đây. Mình không thể ngừng quên anh ấy. Nhưng anh ấy là của Huyên Huyên, mình không thể..."
Bây giờ thế giới tôi như chia làm hai nửa. Một bên là con tim: dành lại tình yêu đời mình. Một bên là lý trí: không được dành người yêu bạn thân. Chúng làm tôi đau đầu hơn cả giải một bài toán khó. Tôi phải đấu tranh với chúng cả ngày mới đưa ra một quyết định: chỉ cần không gặp anh nữa thì tôi sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Vì vậy tôi sẽ nghe theo lý trí. Có lẽ đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727968/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.