Editor: Nana Trang
Mưa dần dần to lên, hai tay của Lãnh Tĩnh Hàn đút trong túi quần, bắt đầu từ cái ngày Hình Thiên chết đi, anh vẫn luôn ở trạng thái bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy máu lạnh, nhưng Thẩm Duyệt Nhiên biết thật ra anh đang đau khổ, thậm chí... nỗi đau thương của anh cũng không kém gì so với cô, anh chỉ không thể hiện nó ra ngoài mà thôi. Hình Thiên vẫn luôn nói tổng giám đốc là người trong nóng ngoài lạnh, đã là người của anh ấy thì anh ấy sẽ tìm đủ mọi cách để bảo vệ, những lúc vui vẻ, Hình Thiên thậm chí sẽ khẽ gọi anh ta là "Lão đại". Trước kia cô còn cho rằng điều này chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, bây giờ nghĩ lại, nếu Lãnh Tĩnh Hàn thật sự là thủ lĩnh của Dạ Ưng thì việc Hình Thiên gọi anh như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Duyệt Nhiên xoay người hỏi Lãnh Tĩnh Hàn: "Anh là người của Dạ Ưng sao?"
"Đúng!" Lãnh Tĩnh Hàn cũng chẳng kiêng kị gì, hiện tại cũng không phải lúc để kiêng kị, "Tôi là Dạ, Tiêu Thần là Ưng, Dạ Ưng do tôi và Tiêu Thần cùng sáng lập nên. Hình Thiên do tôi cứu từ trong hiểm cảnh ra, sau đó cậu ấy liền đi cùng tôi, bất kể là ở Dạ Ưng hay tập đoàn Thiên Lân thì tôi cũng không thể thiếu sự tồn tại của cậu ấy!"
Thẩm Duyệt Nhiên hơi cong môi, dường như không có hứng thú với chuyện Lãnh Tĩnh Hàn và Tiêu Thần cùng lập ra cái gọi là Dạ Ưng kia, chỉ thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751733/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.