Editor: Diem Nguyen
Hôm sau là một ngày đẹp trời. Sáng sớm mặt trời mới mọc len lỏi qua những tầng mây chiếu xuống từng ngóc ngách trong thành phố A mang lại không khí trong lành, rạng rỡ.
Bởi vì Hình Thiên kết hôn, Lãnh Tĩnh Hàn sẽ không để cho anh ấy đi đón anh. Nếu như ngày thường anh sẽ tự mình lái xe. Vả lại hôm nay thời tiết tốt nên anh không đến công ty nà đến thẳng nông trường hoa hướng dương.
Tiếc thay bây giờ là đầu đông nên cả vùng đất rộng lớn đã không còn hoa hướng dương thay vào đó là một rừng hoa thân khô đanh rũ rượi ngã nghiêng.
Ngắm nhìn cánh đồng hoa hướng dương trơ trụi khẳng khiu dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, Lãnh Tĩnh Hàn bỗng giật mình nghĩ đến một chuyện: từ sau đêm đó anh chưa đi tìm Thiên Thanh, cũng không phải không muốn tìm, mà vì... có một số việc, anh cần phải sắp xếp cho chu tất.
"Đại ca!"
Giọng Hình Thiên từ sau lưng vọng đến, Lãnh Tĩnh Hàn quay đầu lại, không ngờ, anh thấy không chỉ có Hình Thiên, còn có cả Tiêu Thần.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên thay đổi tĩnh mịch, đôi mắt đen như mực lạnh nhạt nhìn Tiêu Thần như đang dò xét anh nói: "Không cho ai khác đến gần."
Là anh đang nói với Hình Thiên,
Hình Thiên đáp một tiếng, liếc nhìn Tiêu Thần rồi nhanh chóng rời đi.
Tiêu Thần cười cười tà mị, toàn thân cũng lộ ra khí chất làm cho người ta có cảm giác anh ta rất ngạo mạn, tay vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751696/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.