Editor: Diem Nguyen
Đêm sâu, không gian bốn bề càng thêm tịch mịch cô liêu, người ta càng trăn trở nghĩ ngợi nhiều thì càng khó ngủ.
Tiêu Thần ngồi trên ghế sô pha trong căn biệt thự của mình nốc bia. Khi trước mặt là mười mấy lon rỗng không nằm ngổn ngang thì cũng là lúc anh đã ngà ngà say. Thật ra trước kia lúc ở Mỹ tửu lượng anh rất cao, đêm đêm khùng khùng hay mất tinh thần là anh lại làm bạn với men cay.
"Anh Tiêu, anh đã uống nhiều quá rồi...” Mục Sâm vừa khui bia vừa nhắc nhở: “Anh uống như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ...”
"A Sâm, cậu biết mà, mới có bây nhiêu đó thì thấm thía gì tôi..." Tiêu Thần chán chường mở miệng, người vẫn nằm dài trên ghế anh nói tiếp: “A Sâm, cậu còn ấn tượng gì về bữa hôm đó đi Dạ Ưng không?"
"Còn chứ!" Mục Sâm đáp một cách chắc nịch. Trong bóng đêm tịch mịch ánh mắt anh ta lộ ra tia sáng sắc bén lạnh lùng kèm theo giọng nói trầm tĩnh: “Tối đó Ưng với anh cùng bị nổi điên lên, sau đó thì... đụng tới tôi."
Dĩ nhiên, bây giờ ai cũng biết khi ấy là do anh ta cố ý đến gần...
Tiêu Thần nhớ đến lần đánh nhau đó bỗng nhếch khóe môi lên cười. Anh cũng có những phút giây thoải mái không phải lúc nào cũng trầm tính như thường ngày, đặc biệt vào lúc này đây anh không kềm chế được nói: "Đúng vậy! Khi đó lúc tôi sống rất phóng túng! Ha ha!"
Trong mắt của anh, đêm ấy vĩnh viễn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751692/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.