Edit: Hy
Tiêu Thần đang ngồi trong phòng VIP ở câu lạc bộ MG với tư thế lười biếng, cả người gần như là nằm dài trên ghế sô pha. Ánh mắt hơi lưu manh đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên ti vi. Một tay cầm điện thoại áp vào tai mình, một tay đang đung đưa ly rượu đỏ. Mỗi động tác đều lộ ra vẻ quyến rũ mờ ám.
“Ừm, vậy xin làm phiền…” Tiêu Thần nhỏ giọng trả lời rồi cúp điện thoại, sau đó quăng đại chiếc di động lên bàn trà rồi cầm ly rượu nhấm nháp một chút. Chất lỏng màu đỏ tràn trong khoan miệng rồi mới từ từ đi xuống cổ họng.
“Anh Tiêu, chuyện giải quyết xong rồi à?” Mục Sâm hỏi Tiêu Thần. Nhìn thấy Tiêu Thần đứng dậy, đặt ly rượu xuống bàn, cậu lật đật rót thêm rượu đồng thời cũng hỏi thêm: “Anh Tiêu, lần này có kéo dài tuyến đường nữa không?”
Tiêu Thần nhếch môi cười nhưng lại không trả lời.
Không biết anh đã cầm sợi dây “Tình Thiên” kia từ bao giờ, dưới ánh đèn mờ ảo sợi dây chuyền lại đung đưa, làm người ta có ảo giác nhìn thấy được mặt trời nhỏ.
Mẫu thiết kế như vậy có ai ngờ lại xuất phát từ tay của một đứa bé.
Tâm trạng của Tiêu Thần dần bình tĩnh lại, trong lòng anh vẫn luôn tràn đầy mâu thuẫn đến mức muốn xé nát cả tim. Có đôi khi anh nghĩ cứ quên đi quá khứ, chuyện xưa anh không muốn nhớ nữa… Cần gì tự giày vò mình trong đau khổ chi chứ!
Nhưng có quá nhiều người chờ anh, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751667/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.