Hình Thiên rút ngắn quảng đường từ nữa tiếng còn mười phút, anh chạy như bay tới bệnh viện Tư Khang, lúc anh tới nơi thì thấy Thẩm Duyệt Nhiên đang ôm lấy người mình cả người lạnh run đứng bên ngoài dáo dác nhìn xung quanh. Trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Xe dừng lại trước mắt Thẩm Duyệt Nhiên, đầu tiên cô cảm thấy hơi khó hiểu sau đó cửa xe được kéo xuống cô liền cười rồi bước lên xe..
Vừa lên xe đã thấy sắc mặt của Hình Thiên không được tốt cho lắm, Thẩm Duyệt Nhiên rất tự giác lơ đi, tự mình nói: “Hihi, tôi biết ngay là anh chưa ngủ mà.”
“Không phải em nói chờ ở bên trong sao?” Hình Thiên liếc cô, rất muốn nổi giận với cô nhưng lại không làm được. Anh không biết yêu là gì? Cũng không ngờ bản thân lại đi thích Thẩm Duyệt Nhiên, chỉ là mỗi lần đi đặt hoa thấy cô nghiêm túc ngồi gói hoa. Anh nhìn… lại cảm thấy vô cùng hợp mắt.
Có lẽ ngay từ cái lần đầu tiên nhìn thấy cô giương nanh múa vuốt khi bị Tống Mạn Ni và Vương Chí Huy bắt nạt trên đường thì anh đã chú ý tới cô rồi, hoặc là anh luôn thấy cô không hề che giấu cảm xúc của mình, có nhiêu cứ hiện hết lên mặt. Tóm lại nhiều lần gặp anh đã để ý người phụ nữ này.
“Không phải anh muốn để tôi đợi tới đông cứng sao?” Thẩm Duyệt Nhiên bĩu môi nói xong thì lại bày ra dáng vẻ rất nghe lời.
Mặt của Hình Thiên càng đen hơn trước, nặng nề đạp ga chạy về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751649/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.