Edit: Lệ Thần Hy
“Thượng Quan, cô ấy bị đả kích quá mức nên mới ngất đi thôi.” Bác sỉ Vương vừa nói vừa lo lắng nhìn Thượng Quan Mộc, “Còn cậu thì sao?”
Bác sỉ Vương nhíu mày nhìn dáng vẻ kiên quyết của Thượng Quan Mộc, trên người cậu có nhiều chỗ bầm tím, bị thương nhiều nhất là ở sau lưng, cột sống cũng có vài vết rạn nhỏ. Vào lần hành động hai năm trước trên người anh đã lưu lại vết thương cũ, lần này còn bị chấn thương nặng dẫn tới vết thương cũ bị nứt…
“Chú Vương, cháu không sao!” Thượng Quan Mộc lạnh nhạt nói, anh nhíu mày nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó đi theo bác sĩ Vương ra ngoài.
Vừa mới trở về phòng bệnh thì điện thoại của anh reo lên, Thượng Quan Mộc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh mê mang đang được truyền nước biển rồi mới xoay người đi ra ngoài ban công nhận điện thoại, “Mẹ!”
“Con không tới Thiên Lân sao?” Trong điện thoại vang lên tiếng nghi ngờ của Trì Uyển Như.
Tầm mắt của Thượng Quan Mộc rơi xuống khoảng sân trong bệnh viện, nhẹ nhàng đáp lại: “Chưa kịp gặp Lãnh thiếu thì trong cục có chuyện, con phải đi gấp.”
Trì Uyển Như xụ mặt: “Không phải con nói hôm nay có thể đi sao?”
Thượng Quan Mộc không nói gì, nhưng trên mặt lại thoáng qua nét ưu thương. Im lặng một lát anh thu hồi tầm mắt mình lại, lạnh nhạt trả lời: “Con sẽ tìm anh ta sau!”
Dứt lời Thượng Quan Mộc lập tức cúp điện thoại, anh xoay người vào phòng bệnh. Nhìn thấy Mộ Thiên Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751629/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.