Mộ Thiên thanh hậm hực đáp lại, suốt quãng đường đi cảm giác có gì đó không đúng, cô quay đầu hỏi Lãnh Tĩnh Hàn đang nghiêm túc lái xe: “Hôm nay Thượng Quan Mộc bận rộn nhiều vậy… có phải là anh giở trò sau lưng không?”
“Ừ!”, Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng trả lời lại, Mộ Thiên Thanh không ngờ anh lại thừa nhận thẳng thắn tới vậy, ngay lập tức cô không biết nên phản ứng thế nào.
“Anh… thật quá đáng mà!” Một lúc sau Mộ Thiên Thanh mới nghiến răng nói.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn cô, môi mỏng hơi cong lên tạo thành một nụ cười tà nịnh rồi lạnh nhạt mở miệng: “Em không quá đáng như tôi à?”
“Hả?” Mộ Thiên Thanh há miệng hỏi: “Anh có ý gì? Tôi quá đáng gì?”
“Chẳng lẻ… lúc tôi đến đoán cô, cô không mừng thầm sao?” Lãnh Tĩnh Hàn thu tầm mắt lại nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: “Lúc hắn ta gọi điện cho cô, chẳng lẻ cô không mừng thầm khi nghe hắn nói không về ăn tối với cô à?”
“Anh…” Mộ Thiên Thanh bị nói trúng tim đen, trong lòng rất chán nản úp mở một lúc rồi nghiến răng nói: “Nếu anh không bá đạo nhất định hôm nay kéo tôi đây, thì tôi đâu cần lo lắng Thượng Quan Mộc sẽ hiểu lầm!”
Lãnh Tĩnh Hàn cười như không cười, trong đáy mắt hiện lên chút nghiền ngẫm thoáng qua. Anh lạnh nhạt mở miệng: “Ừ, đúng là vậy!”
“Hừ!” Mộ Thiên Thanh hừ nhẹ, ngồi thẳng người dậy, quyết định không để ý tới anh ta nữa. Ở cùng anh ta cô phát hiện ra không bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751610/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.