Mộ Thiên Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hơi gật đầu nói: “Có… em hơi đói, muốn xuống dưới kiếm gì ăn.”
Ánh mắt của Thượng Quan Mộc hơi tối lại, nhưng được anh che giấu rất nhanh, anh cười ôn hòa nhưng lại lạnh nhạt hỏi: “Sao không gọi anh?”
Đồng thời anh cũng giơ tay lên khẽ vuốt đầu của Mộ Thiên Thanh, ngón tay suôn dài lướt qua rồi quanh quẩn nắm lấy mấy lọn tóc, trong giọng nói của anh chứa đựng sự lo lắng: “Lần đầu em tới chỗ này, nãy không tìm được em… em có biết anh lo tới cỡ nào không?”
“Thượng Quan… em…” Mộ Thiên Thanh định giải thích, nhưng lại chột dạ không biết phải làm sao, cô không muốn lừa dối anh nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Thượng Quan Mộc cười nhạt, sau đó kéo Mộ Thiên Thanh vào lòng, cánh tay của anh hơi ôm chặt hơn nữa. Cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu cô, thản nhiên nói: “Thiên Thanh, em có biết không? Khi anh đứng ở trên đường… nhìn người ta đi qua đi lại, anh cứ vậy mà chờ em.. Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ chờ đợi như vậy, lúc đó anh rất băn khoăn và sợ hại, cứ vậy anh càng thêm bối rối… Tâm trạng rối bời quanh quẩn trong lòng anh, làm cho anh không còn cách nào tỉnh táo được nữa…”
Mộ Thiên Thanh im lặng nghe, cô bị Thượng Quan Mộc ôm chặt đến đau, nhưng mà một chữ cũng không nói ra được. Lời nói thản nhiên của anh giống như cây đao tò từng đao đâm vào lòng cô!
Anh đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751606/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.