Cái gì gọi là làm cho người ta chán ghét?
Cái gì gọi là kỳ đà cản mũi?
Cái gì gọi là người kẹp ở giữa?
Hình Thiên cảm giác lúc này mình chính là như vậy, coi như có khó khăn đến bao nhiêu thì anh vẫn phải bày ra bộ mặt vô tội, làm như hoàn toàn không thấy được ánh mắt ghét bỏ như có như không của Đường Lam hơn nữa còn có ánh mắt lãnh đạm cảnh cáo của Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó còn phải vô cùng tự nhiên hưởng thụ “bữa ăn sáng, hơn nữa, phải ăn hết sức vui vẻ.”
Hình Thiên đột nhiên đang suy nghĩ nếu như chút nữa thất nghiệp thì có nên tiến vào giới văn nghệ , giái trí gì gì đó hay không, không chừng những thứ giải thưởng này, giải thưởng kia, thảm đỏ này, thảm đỏ nọ ...Đều là thiên hạ của anh Hình Thiên đấy?
“Lời giới thiệu của Đường tổng giám đốc quả nhiên không tệ, bữa ăn sáng này thật đúng là rất khác biệt.” Hình Thiên gian xảo bưng một tách cà phê thơm nồng lên uống một hớp, gương mặt rất tán thưởng.
Mắt hạnh của Đường Lam giật nhẹ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mềm mại đáng yêu nhưng đáy mắt lại có ghét bỏ nhìn Hình Thiên nói: “ Nếu đã vậy thì thư kí Hình cần phải ăn nhiều thêm một chút.”
“Tôi cũng đang muốn như vậy... “ Hình Thiên nhún nhún vai, thoải mái nói: “Nhưng mà lát nữa đã hẹn mấy anh em đi dã chiến, sợ ăn nhiều không chạy nổi đâu.”
Nói xong anh bỏ một miếng chân giò hun khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751592/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.