“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa phá vỡ không gian yên tĩnh. Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi tầm mắt, sau khi nói “Vào đi!” thì anh cất bước tới quầy bar.
Hình Thiên bước vào cũng đi theo Lãnh Tĩnh Hàn tới quầy bar. Anh chống một tay lên quầy bar, nói: “Lão Quỷ nhát gan đã trốn rồi…”
Lãnh Tĩnh Hàn đang rót rượu thì dừng lại, sâu trong đáy mắt thoáng ý chê cười rồi tiếp tục rót rượu, lãnh đạm nói: “Hắn ta không thể đắc tội hai bên, chỉ đơn giản muốn hàng…”
Lãnh Tĩnh Hàn cầm ly rượu lên uống cạn, vị rượu trong nháy mắt lan tràn trong khoang miệng. Đôi mắt chim Ưng khẽ bắn ra hai tia u ám, chậm rãi nói: “Lăn lộn nhiều năm ở Tam Giác Vàng đã giúp hắn ta biết cách sinh tồn.”
“Hừ!” Hình Thiên khinh thường hừ một tiếng, lầm bầm: “Đây là do hai bên không tính toán với hắn ta, nếu không… Chỉ dựa một mình hắn ta…”
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ liếc Hình Thiên, nhàn nhạt hỏi: “Hàng thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi!” Nói đến chuyện chính Hình Thiên liền thu hồi bộ dạng cười đùa khi nãy, “Từ đầu đến cuối đối phương đều không có ý định đụng đến hàng, bố trí trước đó gần như là vô ích. Chỉ là… Chỉ là mặt Tiểu Lục lại như đưa đám.”
Lãnh Tĩnh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Lần này cậu ấy muốn chứng tỏ những cố gắng trong mấy năm qua với anh. Ai mà biết… Cuối cùng đối phương lại đột ngột dừng lại như vậy.” Hình Thiên nhún vai.
“Có cái gì quan trọng hơn so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751578/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.