"Cháu cảm thấy Mộ Thiên Thanh là người như thế nào?" Lãnh Tiếu Thiên đột nhiên hỏi.
Đồng thời ông cũng đặt ly trà trong tay vào trong khay trà, ly trà đụng vào mặt bàn đá Lưu Ly phát ra âm thanh làm chấn động trái tim của Đường Lam.
“Cháu chưa từng tiếp xúc với cô ta." Đường Lam nhịn xuống sóng lớn mãnh liệt trong nội tâm, nhàn nhạt nói: “ Nghe nói cô ta là một cảnh sát rất có lòng cầu tiến, lại vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện ngày hôm nay, chắc hẳn... chuyện này cũng sẽ gây cho cô ta vài rắc rối không nhỏ."
Nụ cười của Lãnh Tiếu Thiên rất mơ hồ, ánh mắt của ông rất tinh khôn nhìn Đường Lam, chậm rãi hỏi: “Cháu cảm thấy Tĩnh Hàn có ý định đối với cô ta hay không?"
Đường Lam cứng đờ nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh: “Vấn đề này... Chủ tịch nên hỏi tổng giám đốc mới phải?"
“Ha ha ha…" Lãnh Tiếu Thiên cười cười, như có thâm ý nhìn Đường Lam, chậm rãi nói: “ Bác vẫn cho rằng... Cháu là người hiểu Tĩnh Hàn nhất, cũng là trợ thủ tốt nhất của Tĩnh Hàn, hỏi cháu... Hẳn là sẽ tốt hơn."
Dưới sự khích lệ của Lãnh Tiếu Thiên, Đường Lam là vui vẻ, chỉ là cô không có biểu hiện ra mà bình tĩnh tiếp: “Cảm ơn chủ tịch đã khen ngợi, nhưng mà việc này dính đến chuyện riêng tư của tổng giám đốc, cháu không có quyền can thiệp."
Lãnh Tiếu Thiên cầm điếu thuốc đặt ở trên khóe khóe miệng, hút một hơi rồi mới nói: “Đường Lam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751557/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.