"Thiên Thanh, cô táo bón à?" Lý Dược nhìn Mộ Thiên Thanh, mặt kinh ngạc đùa giỡn hỏi.
Dù sao Lâm Hải cũng là người lớn tuổi, dĩ nhiên cũng sáng suốt hơn, thấy Mộ Thiên Thanh tiếp điện thoại xong trên mặt cũng có gì đó không thích hợp, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Không có... Không có việc gì?" Mộ Thiên Thanh cười cười miễn cưỡng. Lúc cô ngẩng đầu vừa đúng bắt gặp ánh mắt dò xét của Thượng Quan Mộc lập tức xoắn xuýt suy nghĩ không muốn đi trong lòng vậy.
"Sếp Mộc gọi cơm cà ri thịt bò cho cô, cô uống nước gì?" Hà Tuấn là người trẻ tuổi, cũng không suy nghĩ nhiều, cười đùa .
"Nước chanh là được..." Mộ Thiên Thanh có chút không yên lòng, cô nhìn điện thoại trong tay, sau đó yên lặng cất vào.
Mặc dù Thượng Quan Mộc đang cùng cười nói với mọi người, nhưng ánh mắt của anh vẫn không hề rời Mộ Thiên Thanh. Từ lúc cô nhận điện thoại, sắc mặt cứng đờ, anh cũng đã đoán được, điện thoại... là của Lãnh Tĩnh Hàn.
"Này, người đàn ông các sư muội dẫn vào là ai vậy?" Đột nhiên, Lý Dược nghi hoặc nhìn một nhóm người đang ở cửa ra vào căn tin hỏi.
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn mặc áo sơ mi trắng, tây trang thủ công tinh tế màu đen, một tay bỏ trong túi quần theo thực tập sinh đi vào căn-tin...
Lập tức, cả người Mộ Thiên Thanh như hóa đá ngồi ở chỗ đó.
Thượng Quan Mộc khẽ cau mày, lo lắng hiện rõ trên mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751537/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.