Lãnh Tĩnh Hàn lái xe chạy nhanh trên đường, gọi điện thoại cho Mộ Thiên Thanh mấy lần không được, gương mặt lạnh lùng tỏ rõ sự tức giận mà anh không hề hay biết.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn nhấn phím kết nối...
"Lão Đại, Lão Quỷ đột nhiên mất tích!" Trong điện thoại vang lên giọng nói nặng nề của Tiểu Lục.
Lãnh Tĩnh Hàn nheo mắt, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Buổi trưa lúc đàn em báo cáo, nói là mất dấu!"
"Cậu đang ở đâu?" Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững hỏi.
"Em đang ở MG!"
"Ừ!" Lãnh Tĩnh Hàn đáp, cúp điện thoại, khẽ đăm chiêu, đột ngột bẻ tay lái sau đó phóng xe về phía MG…
Đến MG, bảo vệ vừa thấy anh vội vàng kính cẩn mà nịnh nọt nghênh đón, "Lãnh thiếu!"
Lãnh Tĩnh Hàn cũng không thèm nhìn mặt bọn họ, một tay bỏ trong túi quần, bước chậm rãi vào MG, đi thẳng đến phòng bao của bọn Tiểu Lục.
Vào phòng, đám người Tiểu Lục vội vàng đứng dậy, "Lão Đại!"
Lãnh Tĩnh Hàn ngồi xuống trên ghế sofa, giương mắt lên nhìn, ánh mắt thâm thúy nhìn Tiểu Lục, "Cậu có ý kiến gì đối với chuyện này không?"
Tiểu Lục ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ý Lãnh Tĩnh Hàn. Anh ta ngồi xuống một bên sofa, nghĩ một chút rồi mới nói: "Có hai khả năng, một là, Lão Quỷ không tin tưởng chúng ta, hiện tại tình hình bên Tam Giác Vàng rất căng thẳng, súng ống đạn dược bên kia chủ yếu là do chúng ta cung cấp; hai là..."
Tiểu Lục liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751529/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.