Cô gái trên giường khẽ chép chép miệng, vì bỗng xuất hiện ánh sáng chói mắt mới khiến cô ngủ không yên, lật qua lật lại, miệng phát ra tiếng ừm ừm.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn cái chăn mỏng rơi vì lật người lộ ra đôi chân trắng nõn, mắt trở nên u ám, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Anh bước đến, nhìn từ cao xuống. Cô gái trên giường hoàn toàn không phát hiện hơi thở nguy hiểm. Không khí trong phòng dần loãng đi, làm cho người ta hít thở không thông.
Cô gái nằm trên giường dù đang ngủ cũng cảm thấy không khí đè nén, cô cau mày mở mắt, vốn dĩ mắt đang lờ mờ vì miễn cưỡng tỉnh lại, khi tiếp xúc với ánh mắt nguy hiểm của Lãnh Tĩnh Hàn thì lập tức tỉnh táo.
"Sao cô lại ở đây?" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn còn lạnh hơn cả máy điều hòa.
Nhưng người trên giường giống như không cảm giác được điều đó, chỉ hơi chu mỏ, hờn dỗi: "Anh trai, chúng ta đã không gặp nhau tròn một năm, em quay về mà anh còn làm mặt lạnh với em!"
Nói xong, còn vô tội chớp mắt, vẻ mặt uất ức.
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở lại bình thường, hờ hững lướt qua đôi chân trần, lạnh lùng nói: "Là cô tự mình về, hay tôi gọi người tới đưa đi!"
Lãnh Dao vừa nghe, nắm lấy chăn không buông, bờ vai trắng nõn lộ ra nhưng cô không để ý, "Anh, em...."
Lãnh Tĩnh Hàn xoay người, căn bản không định nghe điều Lãnh Dao muốn nói, chỉ lấy điện thoại di động ra bấm mã số. Sau khi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751518/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.