Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi phòng tổng thống, không thèm liếc mắt nhìn tới Hình Thiên cũng đi theo ra ngoài, lạnh giọng nói: "Tôi không qua bên buổi tiệc nữa... "
"Lão đại, hôm nay là tiệc mừng kỷ niệm, anh vắng mặt có phải sẽ không hay lắm không?" Hình Thiên nhíu mày, biết lão chủ tịch đã nhắc tới nhà họ Hàn khiến lão đại tức giận, "Vậy phía ông cụ nên giải thích làm sao ạ!"
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hình Thiên, "Tôi làm việc cần phải giải thích với người khác sao?"
Hình Thiên không nói nữa, len lén bĩu môi, miễn cưỡng ậm ờ nói: "Anh dầu gì cũng là tổng giám đốc của Thiên Lân, bữa tiệc quan trọng như vậy nếu anh vắng mặt thì... "
"Đường Lam sẽ xử lý!" Lãnh Tĩnh Hàn nói xong xoay người đi, bỏ lại mình Hình Thiên ở đó với bộ dạng uất nghẹn như nuốt phải ruồi.
“Anh làm lớn, anh nói sao thì là vậy...” Trong lòng Hình Thiên thầm kêu rên: Em ở lại sẽ trở thành tấm bia đỡ đạn mất thôi lão đại ơi!
Về phần cậu ta có trở thành vật hy sinh hay không thì Lãnh Tĩnh Hàn nào còn lòng dạ để quan tâm. Anh đi thẳng xuống bãi đậu xe, lên xe, thắt dây an toàn rồi đạp chân ga, nhả thắng... Tất cả động tác làm liền một mạch, chiếc xe đánh một vòng vô cùng đẹp mắt, bánh xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai kèm theo trận gầm rú vọt ra khỏi bãi đậu xe.
Trên gương mặt với những đường nét tinh tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751488/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.