“Ai?”
Dịch Tử Hiên thò tay vào túi quần, cầm chiếc điện thoại lên, mệt mỏi nói.
“Tử Hiên, là mẹ, con không lưu số của mẹ vào máy sao?”
Dịch Tử Hiên nhíu mày, anh cầm chiếc điện thoại lui ra xa. Số điện thoại này đối với anh chẳng mấy quen thuộc,anh làm sao có thể nhớ được người mẹ đã bỏ đi 10 năm trời không một lần gọi điện về cơ chứ? Thật nực cười.
“Sao? Bà gọi tôi có chuyện gì?”
Ngọc Linh Lung ở đầu dây bên kia đơ người khi nghe thấy giọng nói đặc biệt khó chịu cùng mất kiên nhẫn của con trai mình. Căn bản bà chỉ biết mặt con trai của mình qua báo chí mà thôi, nhưng thật không ngờ điều phải trả cho sự vô tâm của bà là giọng nói lạnh lùng của Dịch Tử Hiên.
“Con trai, Hoa Lệ đã về rồi.”
Bà khẽ thở dài, giọng nói không dấu được sự vui vẻ. Nếu có thể tác hợp được cho Dịch Tử Hiên với Hoa Lệ, vậy người được lợi tất nhiên là Ngọc Linh Lung rồi. Còn nếu như không thể...
“Cô ta là ai?”
Tất nhiên anh không muốn đang trong giờ làm việc của mình mà bị người khác cắt ngang với một việc không hề quan trọng. Dơ mu bàn tay lên, miệng Dịch Tử Hiên nhếch lên một đường cong vui vẻ. Sắp rồi, chỉ còn vài tiếng nữa thôi.
“Tử Hiên, sao con có thể quên con bé cơ chứ? Con bé chính là vị hôn thê của con?”
Ngọc Linh Lung thật sự không hài lòng về việc Dịch Tử Hiên đã quên Hoa Lệ. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tro-li-nho/2106909/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.