Mạch Nham mơ màng mởto đôi mắt. Thứ ánh sáng chói lọi của buổi sáng sớm truyền vào khiến cho Mạch Nham nhăn tít mày lại, khẽ dựt dựt tay, liếc nhìn bàn tay to lớnđang cầm chặt lấy tay mình, Mạch Nham không thể không nghĩ miên man.
Không phải hai đứa bé kia đích thực là cô và anh thời thơ ấu chứ? Tại sao côlại không thể nhớ lại được khuôn mặt của hai đứa bé ấy, rốt cuộc cô bịlàm sao vậy?
“Nham Nham”
Dịch Tử Hiên mở mắt, đôi đồng tửsâu không thấy đáy nhìn thẳng vào Mạch Nham. Đột nhiên, anh nở nụ cườitươi rói, đôi mắt tràn đầy cưng chiều nhìn cô.
“Nham Nham, nếunhư đã tỉnh dậy, vậy đi làm vệ sinh cá nhân đi. Chút nữa tôi sẽ dẫn emđi ra ngoài, hôm nay thời tiết rất tuyệt.”
Nhìn bóng dáng củaDịch Tử Hiên, Mạch Nham không tựu chủ được mà dơ tay ra phía trước. Côrụt tay lại, đôi đồng tử co rút lại. Tại sao nụ cười đó, ánh mắt đó, côlại thấy quen như vậy? giống như cô và anh đã biết nhau từ rất lâu rồivậy. Tất cả mọi thứ đều quen thuộc đến kì lạ.
Mạch Nham đơ ngườibước chân xuống giường. Đôi chân trần không hề cảm nhận được cái buốtgiá toát ra từ sàn nhà. Cô như cái xác không hồn lặng lẽ di chuyển vàophòng tắm.
Sau khi làm xong tất cả thủ tục cũng là lúc Dịch TửHiên nhìn thấy Mạch Nham chân trần đứng ở cửa phòng. Dịch Tử Hiên sảibước chân đến bên cạnh người Mạch Nham, ôm cả người cô lên rồi nói vớigiọng điệu lo lắng
“Nham Nham, em có biết trời rất lạnh không? Em muốn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tro-li-nho/125254/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.