Thẩm Giáng Niên vốn dĩ mệt mỏi, chỉ nhờ dục vọng chống đỡ, giờ được Thẩm Thanh Hòa âu yếm dịu dàng đến cao trào hạnh phúc, cả tinh thần lẫn thể xác đều như trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc trên không, sau khi trải qua cảm giác phấn khích tột độ, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, nép mình trong lòng Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Thanh Hòa dịu dàng vuốt ve, có lẽ quá thoải mái, chẳng mấy chốc, nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, lúc trầm lúc bổng, cô gái nhỏ đã ngủ say.
Thẩm Thanh Hòa chăm chú nhìn người trong lòng, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng, từng nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên má Thẩm Giáng Niên.
"Ưm~" Bị hôn ngứa ngáy, Thẩm Giáng Niên rên rỉ một tiếng, rúc sâu vào lòng Thẩm Thanh Hòa.
Đáng yêu vô cùng, Thẩm Thanh Hòa cứ ôm Thẩm Giáng Niên như vậy, cho đến khi hơi thở của cô đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ.
Khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, hốc mắt vẫn còn ửng hồng, Thẩm Thanh Hòa hôn lên môi cô, nếm được vị mặn chát.
Vốn tưởng rằng sẽ rất nhanh, vốn tưởng rằng có thể từ từ, vốn tưởng rằng cô có thể chịu đựng được tất cả... nhưng người trước mắt nhắc nhở cô: nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn một chút nữa.
Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng đứng dậy, Lê Thiển vẫn còn ngồi ở phòng khách, "Chị ức hiếp cậu ấy." Lê Thiển nói rất khẳng định.
"......Không có."
"Tôi nghe thấy hết rồi." Tiếng kêu yêu mị như vậy, cô nghi ngờ trong nhà mình ẩn náu một con hồ ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/4618517/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.