Suốt buổi chiều, Thẩm Giáng Niên cơ bản là ở trong trạng thái bận rộn.
Lúc mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì mới biết đã qua giờ tan sở. Thẩm Giáng Niên xoa xoa thái dương thả lỏng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bữa hẹn ăn tối. Thẩm Giáng Niên nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Hôm qua tuyết rơi dày đặc, hôm nay đường vẫn trơn trượt, lại đúng giờ cao điểm tan làm buổi chiều.... làm ơn đừng đến trễ.
Thẩm Giáng Niên đang lái xe nửa đường thì nhìn thấy sạp báo bên đường, thế là dừng xe mua tạp chí, thì mới biết cuốn tạp chí của Time giá rất cao nên rất được ít bán ở mấy sạp báo nhỏ, chủ tiệm đề nghị Thẩm Giáng Niên đến cửa hàng sách xem thế nào.
Thẩm Giáng Niên lại ngồi vào xe, tìm kiếm xung quanh chỗ ăn cơm có cửa hàng sách nào không, đúng là có một cửa tiệm, nhưng đợi ăn xong thì chắc người ta cũng đã đóng cửa. Thẩm Giáng Niên bị kẹt xe, có chút sốt ruột, lúc đang khó chịu thì nhận được tin nhắn WeChat của Lê Thiển: [Mình đến rồi, khi nào cậu đến vậy?]
A... vừa lúc, Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn thoại cho Lê Thiển, bảo cô đến hiệu sách gần đó giúp mua một cuốn tạp chí Time. Lê Thiển trả lời mà không quên trêu chọc Thẩm Giáng Niên, "Nhanh như vậy Thẩm tổng đã lấy các bô lão giới kinh doanh làm tiêu chuẩn rồi."
Còn chưa nhận được tin nhắn của Lê Thiển nói đã mua tạp chí, Thẩm Giáng Niên đã nhận được tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3733667/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.