Chương trước
Chương sau
"Giáng Niên, sao cậu...."

"Cầm Thú, là tôi đây." Lê Thiển la lên cắt ngang.

"... Cậu sao vậy?" Tần Thư rõ ràng là chậm nửa nhịp.

Lê Thiển nhất thời không nói nên lời, Thẩm Giáng Niên nháy mắt, Lê Thiển cổ vũ tinh thần nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu phải thành thật nói cho mình biết."

"Dựa vào đâu?"

"Dựa, dựa vào..." Lê Thiển uống một ngụm rượu, đầu óc phản ứng chậm hơn một chút, kiên quyết nói: "Tôi không quan tâm, cậu phải trả lời."

"..." Tần Thư khẽ thở dài, "Cậu hỏi đi."

"Cậu với cô gái trẻ kia đang yêu đương phải không?"

"..." Tần Thư một lát sau mới hỏi: "Cậu nói gì vậy?"

"Tôi nói, cậu với cô gái trẻ kề vai sát cánh kia, có phải hai người đang yêu đương không?"

"Việc này có liên quan gì đến cậu?" Đúng là tính cách của Tần Thư, phải vặn hỏi ngược lại, đồng nghĩa Lê Thiển nghe khá khó chịu.

"Cậu nhìn các cậu đi, yêu đương thôi mà, sao khó khăn quá." Lê Thiển chỉ trích luôn cả Thẩm Thanh Hoà không có mặt, "Hỏi thì không nói, còn không thì vòng vo, trực tiếp thừa nhận có gì khó hả?" Lê Thiển mượn lúc say, giáo dục Tần Thư, nhưng thật ra thuận miệng nói cho Thẩm Giáng Niên nghe luôn, "Làm người thì phải có khả năng gánh vác mọi việc, dám làm dám chịu." Để dễ hiểu hơn, Lê Thiển trực tiếp lấy bản thân ra làm ví dụ, "Xem lại tôi đi nè, lúc đó cùng với Tiểu Bạch Mã kia, tôi thích thì trực tiếp nói với trong vòng bạn bè là thích, có gì đâu chứ? Bây giờ tôi không...."

"Đúng vậy, bọn tôi đang yêu đương." Tần Thư đột nhiên nói.

"Khụ Khụ!" Thẩm Giáng Niên bị sặc, Lê Thiển ngơ ngác, như đang rơi vào ảo giác, câu ở bên miệng "Bây giờ tôi không thích Tiểu Bạch Mã, tôi dám nói cho đủ thứ người biết tôi không thích cậu ta nữa" không có cơ hội được nói ra, "Hai người thực sự yêu đương?" Trong lời nói có chút không xác định.

"Phải." Tần Thư thừa nhận, "Như vậy cậu đã vừa lòng chưa?"

Trong đầu Lê Thiên trống rỗng hồi lâu, không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà vẫn còn mạnh miệng phản bác lại, "Ok, rất vừa lòng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đợi đến lúc tôi với Tiểu Bạch Mã kết hôn, nhớ mang bạn gái đến cùng." Lê Thiển trực tiếp cúp điện thoại, ngửa đầu nhấp ngụm rượu vang.

Hay lắm, đúng là đang yêu đương, chậc chậc, cầm thú trưởng thành rồi.

"Phi." Lê Thiển phun nước bọt, "Rượu này đắng quá." Thẩm Giáng Niên rút khăn giấy ra đưa cho Lê Thiển, hàm ý nói: "Ừ, đúng là rất đắng." Cô càng nhìn càng cảm thấy sắc mặt Lê Thiển có vẻ không ổn, "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Lê Thiển cười, cụng ly với Thẩm Giáng Niên, "Bảo bối, cậu không uống rượu thì đưa ly của cậu cho mình đi, biết thế mua thêm mấy chai."

Đêm đó, Lê Thiển không nói nhiều mà uống rất nhiều rượu. Thẩm Giáng Niên uống không nhiều, nhưng lại ăn rất nhiều. Đợi Lê Thiển nằm xuống, Thẩm Giáng Niên gửi cho Tần Thư tin nhắn WeChat: [Cậu sao lại thế này hả?]

Tần Thư: Haizz

Thẩm Giáng Niên: [Không phải đã bàn là thử cậu ấy à? Cậu làm thế, muốn đi đến thất bại hả?]

Tần Thư: [Thôi kệ, để cậu ấy ở bên Tiểu Bạch Mã đi.]

Thẩm Giáng Niên: [......]

Thẩm Giáng Niên: [Cậu với cô gái kia thật sự không có quan hệ gì với nhau phải không?]

Tần Thư: [Đương nhiên, chỉ là bạn bè mà thôi.]

Thẩm Giáng Niên: [Vậy thì tốt. Còn chỗ Lê Thiển, mình sẽ tìm cơ hội để giải thích với cậu ấy.]

Tần Thư: [Không cần.]

Thẩm Giáng Niên: [Cậu ấy để ý cậu lắm đó, nghe cậu nói có bạn gái, uống nhiều rượu lắm.]

Tần Thư: [Quá hài lòng còn gì, đang chúc mừng cho mình thì có.]

Thẩm Giáng Niên: [[Khinh bỉ]...Đùa à? Nói chuyện đàng hoàng coi.]

Tần Thư: [Thôi bỏ đi Giáng Niên à, con đường này không có gì hay ho, nếu có thể không đi vẫn nên đừng đi, nếu Lê Thiển thích Tiểu Bạch Mã hay Hoàng Tử gì đó, thì trong người cậu ấy mang gen thẳng rồi, để cậu ấy kết hôn sinh con như bao người, vậy cũng tốt.]

Thẩm Giáng Niên: [Cậu yên tâm đi, bây giờ mình không có sức để giải quyết chuyện của hai cậu, để sau rồi nói. Mình mong cậu cân nhắc kỹ lại, có chắc sẽ buông bỏ Lê Thiển hay không, gặp được một người mình thích, thật sự rất khó.]

Thẩm Giáng Niên than thở, không biết tại sao tình yêu của ba người bọn họ lại trắc trở như vậy. Trước mắt là con đường giữa cô và Thẩm Thanh Hòa đã hoàn toàn bị cắt đứt, Thẩm Giáng Niên cũng có chút mơ hồ.

Cuộc gọi tối nay ban đầu là để Tần Thư nói trực tiếp với Lê Thiển là đang không có yêu đương.... Cuối cùng lại thành thế này, Thẩm Giáng Niên không biết nói gì cho tốt. Cho dù hai người thật sự có duyên, con đường phải đi vẫn còn quá dài, cô là kẻ thua cuộc, không muốn trước mắt gây phiền toái cho người khác.

Trong khi Thẩm Giáng Niên dọn dẹp đống bừa bộn, Lê Thiển đã ngủ rồi. Thẩm Giáng Niên đắp chăn cho Lê Thiển, thấy giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô ấy, con nhóc này khóc à? Thẩm Giáng Niên lén lút chụp ảnh, dùng đầu ngón tay nhấp vào chỗ nước mắt, Lê Thiển rên một tiếng, rồi trở người tiếp tục ngủ.

Ngay cả khi ngủ cũng rất dễ thương. Thẩm Giáng Niên xoa xoa tóc Lê Thiển, cảm giác giờ phút này bản thân đang toát ra hơi thở của Thánh Mẫu.

Thẩm Giáng Niên buổi tối chỉ uống mấy ngụm, trong đầu vẫn không tự chủ nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Chẳng lẽ Du Thu cũng ngủ ở nhà Thẩm Thanh Hoà sao? Thẩm Giáng Niên lý trí: Đó không phải nhà của bà, Thẩm Thanh Hoà thích cho ai ngủ là chuyện của người ta, liên quan gì đến bà chứ, bớt nhọc lòng đi.

Thẩm Giáng Niên xúc cảm bị dỗi không biết giận, cuối cùng mê man ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Thẩm Giáng Niên dậy sớm pha cho Lê Thiển một ly nước mật ong, trước khi rời đi, Lý Thiển mê man mở mắt: "Cậu dậy sớm vậy?"

"Ừ, nước mật ong ở trên bàn, lát nữa uống đi." Thẩm Giáng Niên mở cửa dặn dò, "Đừng ngủ quá lâu, nhớ ăn sáng đó." Lê Thiển ừ một tiếng, đợi một lúc trong phòng im ắng, Lê Thiển trở người.

Cầm Thú đã có bồ, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cầm Thú thế mà lại có bồ à? Mà sao bản thân cô lại khó chịu thế chứ?

Với cả mặt vô cảm như thế, ngoại trừ Thẩm Giáng Niên với người có lương tâm như cô đây, thì ai muốn tiếp cận người này chứ?

Quả thực không thể ngờ được! Lê Thiển trở mình, tâm trạng không mấy thoải mái.

Thôi kệ, có bồ ghê gớm lắm à? Bà đây muốn có thì lúc nào chả có chứ, tên Tiểu Bạch Mã kia đến giờ vẫn còn tìm bà đây, nhưng mà bà đây không thích nên không liên hệ nữa thôi, nên đến giờ vẫn chưa trả lời Tiểu Bạch Mã.

Trên đời này thiếu gì Tiểu Bạch Mã, không có con này thì còn con khác, tìm một cái bản thân thích là được, yêu đương thôi mà, chả lẽ không có ai không yêu đương sao? Lê Thiển nằm ở đó suy nghĩ hơn thua.

Thẩm Giáng Niên và Lãng Tư Duệ cùng nhau ăn sáng, Lãng Tư Duệ chỉ ăn cháo, "Hôm qua có phải tôi uống nhiều lắm không?"

Thẩm Giáng Niên lắc đầu, "Tôi không cảm giác cô uống nhiều lắm, nhưng tôi thấy cô hình như rất mệt, nên đỡ cô về phòng, rất nhanh đã ngủ rồi."

Lãng Tư Duệ trầm ngâm nhìn Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy cứ thế nào đó, cô cũng không thể nói là đã thấy một Lãng tổng lúc say khác với Lãng tổng không say, mềm mại đáng yêu, còn hỏi cô ai đẹp hơn ai.

"Rượu này, thật sự không thể uống pha trộn lẫn được, tối hôm qua Thẩm tổng thế nào?" Lãng Tư Duệ hỏi.

"Chi tiết thì tôi không rõ lắm, chắc trợ lý đặc biệt của Thẩm tổng biết." Mặc dù không cam lòng, nhưng đã chấp nhận sự thật này, cô chả là ai của Thẩm Thanh Hoà, cũng không biết tin tức, cũng không muốn biết.

Lãng Tư Duệ không hỏi thêm gì nữa, ăn một ngụm cháo rồi nói: "Hôm qua cô dịch rất tốt."

"Hả?" Thẩm Giáng Niên đang ăn bánh sủi cảo tôm.

"Hôm qua có rất nhiều người khen ngợi cô, nói cô có năng lực dịch thuật rất tốt."

"Ồ, thật sao?" Thẩm Giáng Niên cũng quen được khen ngợi.

"Ừm, Thẩm tổng cũng nói Lãng Phù Ni tìm được cô, là phúc khí của Lãng Phù Ni."

".... Này có hơi quá không." Thẩm Giáng Niên cười cười, "Có thể đến Lãng Phù Ni làm, mới là phúc khí của tôi." Tìm được em là phúc khí của Lãng Phù Ni, vậy em thích người như thế, sao người còn đẩy em ra? Thẩm Thanh Hoà, người có thể bớt nói bậy được không.

Hội nghị hôm nay, Tưởng Duy Nhĩ tham gia, Thẩm Thanh Hoà không đến. Đến hay không đến, Thẩm Giáng Niên không thèm nghĩ đến nó nữa.

Buổi chiều, Lãng Tư Duệ dự định trực tiếp trở lại Bắc Kinh. Thẩm Giáng Niên xin phép Lãng Tư Duệ, "Bạn tôi đến bên này chơi, nếu cô không có việc gấp, tôi có thể về sau với bạn tôi không, nếu cô...."

"Không có gì." Lãng Tư Duệ vui vẻ nói: "Cô đi chơi với bạn cô đi." Thẩm Giáng Niên vội vàng cảm ơn, Lãng Tư Duệ mở cửa, "Cô đi vào trong phòng với tôi, tôi có việc cần nói với cô."

"Hôm nay, Thẩm tổng không tham gia, cô cũng biết phải không?"

"Vâng."

"Hôm nay là ngày xét xử vụ Nhã Nại kiện Truyền thông Bắc Kinh. Bởi vì nó không công khai nên chỉ có người trong cuộc mới đến đó."

"A..." Thẩm Giáng Niên đột nhiên mất đi hứng thú đi chơi.

"Vụ kiện này, chắc chắn Truyền thông King Quảng sẽ thua."

Thẩm Giáng Niên cúi đầu, trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Nhã Nại không thiếu tiền, nhưng Truyền thông King Quảng thì không, sợ không gánh nổi tiền đền bù."

Thẩm Giáng Niên bất lực, nhưng cô thực sự đã cố gắng hết sức. Khi Lãng Tư Duệ vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một tấm thẻ mạ vàng, "Đây là một trong những lợi ích mà Quốc tế Hoa Dương đã cho chúng ta, đầu tư 300 triệu." Lãng Tư Duệ đưa nó cho Thẩm Giáng Niên, "Tôi sẽ để cô quyết định việc tiêu 300 triệu nhân như thế nào."

Thẩm Giáng Niên sửng sốt tại chỗ: "Lãng tổng, chuyện này..."

Lãng Tư Duệ cười nói: "Đừng nói với tôi là cô không thể tiêu tiền."

"Lãng tổng, đây là tài sản của Lãng Phù Ni."

"Phải, với tư cách là người đứng đầu Lãng Phù Ni, tôi quyết định giao nó cho cô ngay bây giờ," Lãng Tư Duệ đặt tấm thẻ vào tay Thẩm Giáng Niên, "Cô có thể quyết định đem toàn bộ 300 triệu đầu tư vào Truyền thông King Quảng hay không, lấy danh nghĩa công ty hay danh nghĩa cá nhân đầu từ vào, hoặc muốn đầu tư ở chỗ khác..." Lãng Tư Duệ tạm dừng, "Tóm lại, cô có quyền quyết định, nếu cô có quyết định thì nói cho tôi biết, tôi sẽ làm công ty phối hợp với cô."

Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy tấm thẻ vàng có chút bỏng tay, làm tay cô có chút run, "Nghĩ kỹ đi, tiền phải tiêu đúng chỗ." Lãng Tư Duệ vỗ vai Thẩm Giáng Niên, "Từ từ suy nghĩ, giờ tôi về Bắc Kinh, Phương Văn sẽ đưa tôi đi."

Sau khi Lãng Tư Duệ rời đi một lúc lâu, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng không quay về phòng. Một mình đi trên đường, Thẩm Giáng Niên có chút hoang mang, 300 triệu, ở trong cái túi có một tấm thẻ nhỏ, trị giá 300 triệu.

Thẩm Giáng Niên không giỏi tiêu tiền, cô thích cảm giác kiếm tiền, nhưng tiêu tiền lại không có mấy hứng thú. Vì vậy, đối với căn biệt phủ của Thẩm Thanh Hoà lắm, ngoại trừ việc nó khiến cô cảm thấy xa hoa sang trọng thì cô không thích mấy. Nếu Thẩm Thanh Hoà không ở nơi đó, có bảo cô ở, cô cũng sẽ không ở đó.

Tuy nhiên, dù không thích sống trong biệt thự đến đâu, cô cũng muốn có một tổ ấm cho riêng mình. Thế nhưng, cô vẫn chưa mua một cái nào, chỗ nhỏ quá, vắng vẻ, rẻ tiền, cô đều chướng mắt, mà cái cô coi trọng sờ vào một cái toàn hơn chục triệu.

300 triệu, Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng lấy thẻ vàng ra xem, thật sự có thể làm được rất nhiều việc.

Thẩm Giáng Niên đi một lúc lâu thì mỏi chân, cuối cùng tìm được một quán cà phê, ngồi ở một góc. Bắt đầu đọc tin tức, từ khóa là "Truyền thông King Quảng". Chắc chắn có tin tức mới nhất và các từ khóa liên quan là "phí bản quyền đắt nhất lịch sử", "100 triệu", "Bảo Bảo sẽ không bao giờ dám vi phạm nữa"...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.