Thẩm Giáng Niên vội vàng lùi lại mấy bước tạo khoảng cách. Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chỉ cười cười, coi như là chào, tránh sang một bên ý là để Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài trước.
.... Ai muốn đi chứ, ngồi xổm để chân tê rần, rửa tay cả buổi, là chờ người đến đấy.
Nhưng mà dựa theo tình trạng hiện tại, nếu cô không đi thì hình như có hơi xấu hổ. Thẩm Giáng Niên do dự, vẫn quyết định đi ra. Khi cô đi ngang qua thì Thẩm Thanh Hoà bước vào, Thẩm Giáng Niên dừng lại.
Không được! Không thể cứ vậy mà đi được.
Sau khi Thẩm Thanh Hoà bước vào, cửa vừa đóng lại, Thẩm Giáng Niên liền mở cửa đi theo vào. Thẩm Thanh Hoà đi đến cửa trong cùng, cô cũng theo vào, không phải cô không muốn kêu Thẩm Thanh Hoà, nhưng khóe môi mấp máy, giọng có chút khàn khàn, vẫn không nói ra được câu nào.
Thẩm Thanh Hoà đẩy cánh cửa trong cùng ra, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên ở phía sau, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Giáng Niên biết bản thân phải nói gì đó, nếu không cô sẽ bị coi là kẻ biến thái...
"Thẩm Thanh Hoà, em có chuyện muốn nói với người." Thẩm Giáng Niên tiến lên vài bước, "Nhưng em muốn nói rõ trước em không có ý vu khống hay có ý gì cả. Em chỉ nghe được một chuyện, muốn nói với người ..." Còn chưa nói ra khỏi miệng, thì cửa phía sau có tiếng đẩy ra, người thì chưa thấy đâu nhưng giọng thì đã nghe trước rồi, "Ở sảnh chờ tôi, tôi đến ngay." Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3553732/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.