Lục Chi Dao đi đến thư phòng, Trần Cẩm Tố vẫn còn ở đó.
"Nhìn đức hạnh của nó đi," Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Càng sống càng không ra thể thống gì, càng nhìn tức giận!"
"Mẹ...." Lục Chi Dao ngồi đối diện Trần Cẩm Tố, "Không phải đã nói, Thanh Hoà để con quản sao?"
"Con có thể quản nó hả, mẹ là mẹ nó còn không quản được à?" Trần Cẩm Tô càng tức giận, "Rốt cuộc con quản nó thế nào? Có biết nó nói gì không?"
"Thanh Hoà cố ý chọc giận mẹ thôi, thế mà mẹ cũng giận cho được."
"Có thể không giận được à? Một đứa con gái, suốt ngày nói muốn con...."Trần Cẩm Tô quay mặt đi, nhổ nước bọt: "Mấy lời vô liêm sỉ vậy, mẹ không nói ra được."
"Mẹ, bớt giận đi mẹ."
"Dao Dao, nếu đây là cách con quản lý nó thì mẹ...." Trần Cẩm Tô gay gắt nói, nhưng cũng không có nói trọn vẹn lời, mà thay vào đó nói: "Chính con phải biết chừng biết mực, mẹ đã nhìn ra, nếu nó còn sống ngày là không yên ngày đó, nếu nó biết điều mà ngoan ngoãn thì tốt, nếu gặp phải gặp chuyện lớn, đừng trách sao mẹ tàn nhẫn."
"Mẹ...." Lục Chi Dao cau mày, "Chúng ta đều là người một nhà, sao mẹ lại phải nói những lời như vậy."
"Mẹ để con quản nó, không phải để con che chở cho nó, nếu không phải nhờ có ba nó, thì liệu nó có thể có được tất cả những gì nó có bây giờ không?" Trần Cẩm Tô cười mỉa mai: "Nếu có ngày, lấy đi hết mọi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3553730/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.