Cửa bị bên ngoài đẩy ra, Lục Chi Dao vội vàng bước vào: "Mẹ!" Lục Chi Dao bảo vệ Thẩm Thanh Hòa: "Mẹ, nói chuyện dễ nghe ạ."
"Nói sao cho dễ nghe?" Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Với cái tính cách tệ như nó, nhìn bao lần cũng thấy bực."
"Mẹ, đã trễ rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đưa Thanh Hoà đi ra ngoài." Lục Chi Dao kéo Thẩm Thanh Hoà ép đi ra ngoài.
-----------
Đêm ở Thượng Hải, xa hoa truỵ lạc, Thẩm Giáng Niên cầm bao thư trong tay, đi lang thang trên đường phố không mục đích.
Lúc này, cô không muốn về khách sạn, cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Trong đầu đều là ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Thanh Hòa cùng với chữ "ngài" kia, Thẩm Thanh Hoà cũng hơn thua lắm, đúng không?
Nhưng mà, tại sao lòng cô lại thấy khó chịu và ấm ức như vậy chứ? Nếu không phải do Thẩm Thanh Hoà, thì cô đâu có như hôm nay cơ chứ? Thẩm Giáng Niên vừa khó chịu vừa rầu rĩ, tất cả những lời chối bỏ về quá khứ của cô, đã bị Thẩm Thanh Hoà nghe hết, cô thật sự không biết sẽ thành thế này.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nói cũng đã nói rồi, giống như hấc nước ra ngoài.
Thẩm Thanh Hoà nghe được.
Mà có nghe cũng chả sao, bằng cách này, cuối cùng hai người có thể vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Khi nhìn thấy khách sạn sang trọng ven đường, chợt nhớ đến lá thư của Thẩm Thanh Hoà, lòng lại đau thắt.
Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3553728/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.