Chương trước
Chương sau
Cô đã xóa tất cả thông tin liên lạc của Thẩm Thanh Hoà.

Nhưng nếu muốn liên lạc thì vẫn có thể liên lạc được vì cô còn nhớ.

Không phải cố tình nhớ, chẳng qua đã từng dùng tâm để nhớ, cho nên khó mà quên được.

WeChat thì không muốn kết bạn lại, sợ càng díu líu thêm.

Gọi điện thoại... Chưa bao giờ cảm thấy gọi một số máy quen thuộc khó khăn đến thế.

Đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, cô dường như vẫn còn là một đứa trẻ, có chút không vững.

Thẩm Giáng Niên trước tiên đi tìm quán cà phê, lúc gọi đồ uống, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gọi một ly cà phê Mỹ. Uống không quen, để tự nhắc nhở bản thân: Cô và Thẩm Thanh Hoà không có khả năng đi cùng đường.

Thẩm Giáng Niên đang ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh, trong giờ làm việc không có nhiều người, trước khi gọi điện cho Thẩm Thanh Hoà, gửi tin nhắn WeChat cho Lãng Tư Duệ: [Lãng tổng, bên chỗ tôi bị vướng chút việc, tôi sẽ tranh thủ xong việc trong chiều nay, xin lỗi.]

Lãng Tư Duệ: [Nếu chuyện khó giải quyết, không giải quyết được thì tìm tôi.]

Thẩm Giáng Niên: [Cảm ơn Lãng tổng, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết trước, nếu cần giúp đỡ sẽ tìm Lãng tổng hỗ trợ.]

Cô rất bội phục những người như Lục Chi Dao, Thẩm Thanh Hoà, Lãng Tư Duệ ... Họ đều cho người khác một cảm giác yên tâm, giống như mọi vấn đề khi ở chỗ của họ sẽ không là vấn đề gì hết.

Trước khi gọi điện cho Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên đã uống ba ngụm cà phê lớn, bị nóng chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua là bị đắng, đắng tới lòng.

Sau khi ổn định lại suy nghĩ, Thẩm Giáng Niên ho hai tiếng, bắt đầu bấm số. Hết con số này đến con số khác, sau khi bấm phải nhìn lại mấy lần, sợ bấm sai. Sau khi bấm số xong hết, vẫn nhìn lại mấy lần tiếp, quả thực đúng, Thẩm Giáng Niên bấm gọi.

Tích ~ Có tiếng tích đang chờ câu trả lời từ người nhận.

Đằng sau mỗi tiếng tích là mỗi nhịp sốt ruột của Thẩm Giáng Niên.

Sau tiếng tích thứ năm, đầu bên kia nghe máy, Thẩm Giáng Niên mở miệng, cổ họng đột nhiên khô khốc, khàn khàn, Thẩm Thanh Hoà cũng im lặng, Thẩm Giáng Niên nuốt khan một cái, cuối cùng cũng lên tiếng: "Thẩm Thanh Hoà."

"Ừm." Có một chút phản ứng, khiến Thẩm Giáng Niên có ảo giác, "Là người sao? Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Giáng Niên hoàn toàn theo bản năng hỏi, sau khi hỏi xong, mới nhận ra đã không làm theo kế hoạch của chính mình, vốn dĩ đợi bên kia nghe máy, cô sẽ nói thẳng chuyện từ chức, nếu Thẩm Thanh Hoà có thể để Tưởng Duy Nhĩ làm thay thì càng dễ hơn, nếu không thể thì cô sẽ hối Thẩm Thanh Hoà mau về. Cô không có thời gian để trì hoãn...

"Ừm." Vẫn là một tiếng ừm nhỏ khó nghe thấy được.

Tay Thẩm Giáng Niên cầm điện thoại có chút run rẩy, một lúc sau cô mới hỏi: "Người, người ổn chứ?"

Trong điện thoại nhất thời không có tiếng động, bỗng nhiên có một tiếng thở dài dài: "Ổn." Dường như mỗi lần chỉ nói một chữ, không chịu nói thêm một chữ nào, ha, thật là keo kiệt. Ổn là tốt rồi, Thẩm Giáng Niên không biết vì sao trong lòng lại yên tâm, "Tôi gọi điện thoại cho Thẩm tổng, là để báo cho Thẩm tổng biết chuyện tôi nghỉ việc cần Thẩm tổng ký tên, nếu Thẩm tổng không về kịp, vậy có thể cho người khác ký thay hay không, tôi không thể cứ thế chờ vậy được. Nếu Thẩm tổng có thể về, vậy thì cho tôi một cái thời gian, tôi đi qua tìm Thẩm tổng để ký tên." Thẩm Giáng Niên nói một hơi ra hết ý định, sợ chỉ cần dừng lại sẽ quên mất cần nói gì.

"Em đang ở đâu?" Giọng của Thẩm Thanh Hoà vẫn khe khẽ vậy.

"Ở Nhã Nại."

"Đợi, khụ khụ...." Thẩm Thanh Hoà ho khan một tiếng, nói hai chữ: "Đợi tôi."

Thẩm Giáng Niên không nhớ nổi điện thoại cúp lúc nào, cô ngơ ngác ngồi trong quán cà phê, đầu óc trống rỗng hồi lâu.

Cô sắp gặp lại Thẩm Thanh Hoà, nhanh như vậy đã gặp lại rồi, Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, trên đó hiện 12:50 ngày 1 tháng 12.

Hoá ra tháng 11 đã qua, tháng 11 đen tối đã qua, cô nghe được giọng nói của Thẩm Thanh Hoà, còn có thể nhìn thấy cô ấy ngay, điều này cũng chứng tỏ Thẩm Thanh Hòa đã sống sót qua tháng 11. Dù rất oán giận người này, nhưng vẫn mong người này vẫn còn tồn tại, chứ không thì cô giận với ai đây?

Thẩm Giáng Niên như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mỗi phút chờ đợi đều là tra tấn, cô ngồi đó rất lâu, rất lâu, cho đến khi nhận được tin nhắn từ một dãy số. Đó là của Thẩm Thanh Hoà, viêt: [Tôi đang ở văn phòng.]

Ahhh! Sau khi ngây ngốc 2 tiếng đồng hồ, Thẩm Giáng Niên mới nhớ, cô nói với Thẩm Thanh Hoà là cô đang ở Nhã Nại, nhưng thực ra cô đang ở quán cà phê đối diện Nhã Nại. Thẩm Giáng Niên: [Tôi đến ngay.]

Thẩm Giáng Niên vượt đèn đỏ đi qua đường, chạy như bay đến Nhã Nại, nhờ đôi chân dài cùng với đón kịp thang máy nên chỉ mất 5 phút. Vốn định đi thẳng đến văn phòng Thẩm Thanh Hoà, nhưng khi nhìn thấy biển hiệu nhà vệ sinh, Thẩm Giáng Niên quay người đi vào trang điểm lại cho mình trông xinh đẹp và tươm tất, sau đó cô đứng trước cửa phòng làm việc của Thẩm Thanh Hoà. Cô giơ tay định gõ cửa, phía sau có người nói: "Vào đi." Đầu óc cô lang thang, cô tưởng rằng chính người trong phòng nói mời vào. Cô vô thức đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng người phía sau cô nói: "Không phải folder này, nhập vào sai rồi." Thẩm Giáng Niên siết chặt tay, trễ rồi, cửa mở ra.

Lọt vào tầm mắt cô, chính là cái người mà cô ngày đêm mong mỏi, đúng vậy, dù có hận người này ngàn lần cũng không thể phủ nhận bản thân rất nhớ.

Chỉ là người cô nhớ có vẻ không tốt như cô tưởng tượng.

Không biết có phải vì Thẩm Thanh Hòa mặc áo len màu đen khiến khuôn mặt cô ấy trông đặc biệt nhợt nhạt, Thẩm Thanh Hoà rõ ràng gầy hơn, áo len hơi rộng thùng thình, các đường nét trên khuôn mặt trước đây có khá rõ nét, bây giờ càng rõ nét hơn, đôi mắt đen kia tạo cho người ta ảo giác, khiến Thẩm Giáng Niên bị hút vào đó; một tay Thẩm Thanh Hoà cầm ly nước, tay kia thì lòng bàn tay mở ra, trên đó là những viên thuốc đầy màu sắc, ngay lúc Thẩm Giáng Niên nhìn thấy thì lòng bàn tay kia nắm chặt lại, ho khan một tiếng, "Ngồi đi." Hai chữ vẫn rất nhẹ, tựa như toàn bộ sức lực của cô ấy đều đã cạn kiệt.

Thẩm Giáng Niên không biết làm sao mà đến ngồi trước mặt Thẩm Thanh Hòa, cô không muốn nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại không thể rời mắt đi. Khoảng cách càng gần, cô có thể nhìn thấy trên trán Thẩm Thanh Hoà lấm tấm mồ hôi, hình như bị bệnh nặng, còn chưa khoẻ đã phải đến đây ngồi, tim Thẩm Giáng Niên vô thức đau nhói. Cô muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ở cổ, tay phải Thẩm Thanh Hoà đang cầm viên thuốc thu vào gầm bàn, tay trái duỗi ra, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Đưa cho tôi."

Thẩm Giáng Niên chợt nhớ tới mục đích chuyến đi của mình, cô lục lọi trong túi xách, tay của Thẩm Thanh Hoà vẫn đang giơ lên, rất nhanh đã rơi xuống bàn, giống như đã kiệt sức. Thẩm Giáng Niên sốt ruột, toát mồ hôi cả người, rồi đưa hồ sơ cho Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà không nhìn Thẩm Giáng Niên, cụp mắt xuống, lấy hồ sơ đặt lên bàn. Cô dùng tay trái lật qua hồ sơ, đến chỗ cần ký, tay trái Thẩm Thanh Hoà cầm bút ký. Tay nắm chặt bút khiến các khớp xương lộ ra rõ, da tái nhợt, Thẩm Giáng Niên có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà viết rất khó khăn, tay cô hơi run, mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, cô nuốt nước bọt mấy lần mới có thể nói ra lời, "Bệnh à?"

Đầu bút Thẩm Thanh Hoà khựng lại: "Không." Có thể trả lời một chữ sẽ trả lời một, vừa rồi còn tưởng người này keo kiệt, giờ nhìn thấy mới biết là không có sức. Thẩm Thanh Hoà lật đến cuối, đặt nét cuối cùng xuống, nhẹ nhàng thở ra, dùng đầu ngón tay ấn vào một tập hồ sơ rồi đẩy qua: "Hết rồi phải không?"

"Không bệnh thì sao lại phải uống nhiều thuốc như vậy sao?" Thẩm Giáng Niên không cầm lấy hồ sơ, ngồi đó nhìn Thẩm Thanh Hoà, người này rất gầy, sau chuyện ngày đó, các cô cũng không còn gặp lại nhau, cô không biết Thẩm Thanh Hòa đã trải qua chuyện gì, cô chỉ nhớ bản thân không quá ổn. Giờ xem ra, Thẩm Thanh Hoà cũng không ổn lắm, Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, trong mắt cực kỳ ươn ướt, không trả lời Thẩm Giáng Niên mà chỉ nói: "Tôi không sao."

Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng Thẩm Thanh Hoà, người này luôn nói không sao, hỏi gì cũng không chịu trả lời, Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc trên lưng người gánh bao nhiêu vậy? Nếu không phải Thẩm Thanh Hoà nhiều lần che giấu, bọn họ sao có thể có đến nước này, giờ này rồi mà Thẩm Thanh Hoà vẫn còn che giấu, khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng tức giận, rất nhiều lần muốn chất vấn, Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc ở trong mắt người, em - Thẩm Giáng Niên đây là gì chứ?

Nhưng mà, hỏi ra rồi thì sẽ thế này? Thẩm Giáng Niên cười tự giễu, "Thôi, dù gì cũng đã chia tay, tôi không cần thiết phải làm chuyện dư thừa, cô có A Dao của cô, có thể chăm lo cho cô được." Thẩm Giáng Niên hy vọng Thẩm Thanh Hoà có thể phủ nhận, nhưng người này vẫn không nói gì hết, tim Thẩm Giáng Niên lạnh đi, Thẩm Thanh Hoà lúc này đã tỉnh táo, vẫn không chịu giải thích, vậy thì thôi, cớ gì bản thân cô lại ôm loại mơ mộng viển vông chứ, "Vậy tôi đi trước, Thẩm tổng nhớ giữ gìn sức khoẻ."

"Mang đồ đi." Thẩm Thanh Hoà ngồi đó không nhúc nhích, đưa tay nhặt túi xách lên.

"Cái gì?" Thẩm Giáng Niên không nhớ mình đã để cái gì ở đây.

"Những thứ em dùng ở Nhã Nại và đồ Nhã Nại muốn đưa cho em."

Thẩm Giáng Niên cầm lấy nhìn xem, bên trong có một cuốn album ảnh rất đẹp, còn có một món quà nhỏ của riêng Nhã Nại thiết kế, "A, cảm ơn Thẩm tổng đã nhắc nhở." Thẩm Giáng Niên xoay người rời đi, cô mong Thẩm Thanh Hoà sẽ nói nhiều lời hơn nữa, nhưng mà, Thẩm Thanh Hoà chẳng nói gì thêm.

Khi Thẩm Giáng Niên đi tới cửa, nắm tay nắm cửa, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, dừng lại một chút, hỏi: "Truyền thông Kinh Quảng là công ty do bạn tốt của tôi điều hành, Nhã Nại thật sự không thể buông tha cho cô ấy à?"

Im lặng một lát, "Không thể." Chỉ hai từ 'không thể' vừa đủ nghe thấy, nhưng cũng đủ để chứng tỏ là không buông tha.

Thẩm Giáng Niên mở cửa, nặng nề đóng lại rồi trực tiếp rời đi. Thẩm Thanh Hòa trong phòng không nhịn được nữa, đành cho thuốc đã tan trong tay phải vào miệng, tay run run cầm ly nước lên uống mấy ngụm rồi mới nuốt.

Thẩm Thanh Hoà ngồi phịch xuống ghế sô pha, thở gấp, ngực đau nhức, đầu ong ong như muốn nổ tung.

Hôm nay tiểu sư tử, đẹp.

Thẩm Giáng Niên thật sự không muốn khóc, nhưng vừa rời khỏi cửa Nhã Nại, liền không kìm được nước mắt, cắn môi cúi đầu đi về phía trước, nước mắt rơi xuống đất, tầm mắt của cô mơ hồ không nhìn rõ con đường đã đi.

Cô biết rằng lần này, giữa hai người đã hoàn toàn kết thúc.

Cũng tốt, không ai từ chối thẳng thắn như Thẩm Thanh Hòa, và tất nhiên đó cũng là lời từ chối đau lòng nhất. Thẩm Giáng Niên tin bản thân đã vô cùng nhân từ đối với Thẩm Thanh Hoà, cần nói gì thì đã nói, cần làm gì thì cũng đã làm, mặc dù trước đó bọn họ đã làm ầm ĩ như vậy, nhưng vừa rồi Thẩm Giáng Niên vẫn là cảm thấy đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà.

Bây giờ Thẩm Giáng Niên có thể thấy rõ, tim của cô, đều cho chó ăn rồi.

Cô nói hai người đã chia tay, Thẩm Thanh Hoà không phủ nhận.

Suốt 130 ngày, tình yêu giữa cô và Thẩm Thanh Hoà, bắt đầu từ tình một đêm đến yêu say đắm, giờ đã hết hồi kết.

Khóc một hồi xong, Thẩm Giáng Niên ngồi ở ga tàu cao tốc, gửi tin nhắn cho Lãng Tư Duệ: [Lãng tổng, giờ tôi trở lại Hàng Châu.]

Lãng Tư Duệ: [Ok, đến nơi thì đi thẳng đến khách sạn Chiết Giang.]

Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng hồi lâu, trước khi định xóa nội dung liên lạc hôm nay với Thẩm Thanh Hòa, cô gửi một tin nhắn cuối cùng: [Thẩm Thanh Hoà, đây là cơ hội cuối cùng của người, người không còn gì để nói với em à?]

Không biết lúc gửi tin nhắn này tâm trạng như thế nào, dùng hết sức lực và quyết tâm, Thẩm Thanh Hoà trả lời: [Bây giờ không có, nếu có thể nói thì đã nói từ sớm.]

A, hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, cô cười lạnh một tiếng, xóa hết lịch sử trò chuyện và tin nhắn với Thẩm Thanh Hoà, đồng thời cắt đứt thương nhớ ở sâu trong lòng, Thẩm Giáng Niên cứng rắn, Thẩm Thanh Hoà, sau này tốt nhất đừng gặp nhau nữa, nếu gặp nhau, em nhất định sẽ khiến người hối hận vì những việc người đã làm, em phải cho người thấy, cái giá phải trả cho việc phụ lòng Thẩm Giáng Niên đắt như thế nào.

====---====
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.