Nội dung của ảnh chụp màn hình mang phong cách rất Thẩm Thanh Hoà, đơn giản và rõ ràng, có chút lạnh nhạt không thể nhận ra.
Tưởng Duy Nhĩ: [Thẩm tổng, chuyện Giáng Niên hợp tác với Nhã Nại, cô ấy có tìm tôi, muốn tiếp tục làm việc parttime, nhưng xét thấy thái độ trước đó của Thẩm tổng, nên cũng cần phải tham khảo ý kiến của Thẩm tổng, được hay không được.]
Thẩm Thanh Hoà: [Không, Tưởng tổng rất hiểu rõ quy tắc, sao còn phải hỏi.]
Hay lắm, không có cơ hội quay đầu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Thanh Hoà đáng ghét! Thẩm Giáng Niên nghiến răng nghiến lợi.
Tin nhắn của Tưởng Duy Nhĩ gửi đến rất nhanh. Tưởng Duy Nhĩ: [Giáng Niên, cô cũng thấy rồi đó. Cô không phải là người ngoài, nên tôi cũng không có gì phải giấu. Ở trong công ty, mặc dù chức của tôi cao hơn Thẩm tổng, nhưng đối với như khu vực được phân chia quyền, đặc biệt là người có địa vị như Thẩm tổng, thì tôi không thể vượt quyền giải quyết.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Ngoài ra, công ty càng lớn thì càng có nhiều quy định và chế tài. Vì cô là nhân tài, công ty nhiều lần ngoại lệ phá vỡ quy định, nhưng không phải chuyện nào cũng ngoại lệ được, mong cô thông cảm.]
Thẩm Giáng Niên: [Cảm ơn Tưởng tổng, tôi biết rồi, đã làm phiền cô rồi.]
Bây giờ, Thẩm Giáng Niên đã hiểu được cái coi trọng nhân tài, chẳng qua chỉ là nói mà thôi, hoặc là cô chưa đủ ưu tú để Nhã Nại hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc.
Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3512728/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.