Thẩm Thanh Hòa: Đúng vậy.
Chỉ hai từ thôi, không còn một từ nào nữa. Đợi 5 phút vẫn không có tin nhắn nào được gửi đến, này cũng có nghĩa Thẩm Thanh Hoà không định đưa ra lời giải thích nào.
Lục Mạn Vân ngồi ở trong phòng khách tối tăm, lông mày nhíu lại.
Người cũng đang đợi chính là Lục Chi Dao, cô đang chờ đợi câu trả lời.
Giáo sư Lục: Hãy bảo trọng bản thân mình.
Lục Chi Dao khẽ cười, chờ hồi lâu mới nói ra lời này? Người làm mẹ, quả nhiên rất ôn hoà. Lục Chi Dao lấy danh nghĩa của Thẩm Thanh Hoà trả lời: Được.
Lục Chi Dao xóa lịch sử trò chuyện trước đó, vừa đặt điện thoại xuống đã nghe thấy tiếng nức nở. Thẩm Thanh Hoà đang co ro trong góc, trằn trọc, mỗi lần đều cố gắng rúc vào góc.
Lục Chi Dao đưa tay vừa chạm vào lưng Thẩm Thanh Hoà, thân thể Thẩm Thanh Hoà run lên như một con chim sợ hãi, Lục Chi Dao dịu dàng vuốt lưng Thẩm Thanh Hoà, giọng nói khe khẽ: "Thanh Hoà~ Đừng sợ~ em không có một mình~" Lục Chi Dao vỗ về tấm lưng kia, chậm rãi nghiêng người, ôm Thẩm Thanh Hoà từ phía sau, Thẩm Thanh Hoà rên rỉ chống cự, không chịu nhượng bộ, thân thể run rẩy kịch liệt.
"Đừng sợ~ Đừng sợ ~" Giọng nói an ủi của Lục Chi Dao cũng nghe có vẻ run rẩy, "Tôi ở đây~ vẫn luôn ở đây mà~" Lục Chi Dao ôm Thẩm Thanh Hoà, mấy lần trấn an, người trong vòng tay dần im lặng, cơ thể co ro, hơi thở lúc nặng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3509257/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.