Chương trước
Chương sau
Say tình nhưng lại không miên man.

Toàn bộ quá trình đều là như vậy, từng cái hôn của Thẩm Thanh Hòa, cô vẫn thích, cơ thể cũng có phản ứng thành thật, nhưng mà lại không thể toàn tâm hưởng thụ. Đã từng như mật ngọt thế nhưng giờ lại biến thành thạch tín.

Đã bao nhiêu lần Thẩm Giáng Niên xuất thần quay lại cảnh tượng nào đó trong ký ức, họ từng say mê nhau, tận hưởng trọn vẹn niềm vui mà đối phương mang lại.

Trên thực tế, chỉ cần là Thẩm Thanh Hòa, cô ấy đều thích tất cả mọi thứ, dù là ngón tay, môi hay lưỡi. Đây là người cô yêu, dùng kiểu gì thì cô vẫn thích.

Cô yêu cầu Thẩm Thanh Hoà dùng ngón tay, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn nhất quyết dùng môi và lưỡi. Trong lúc thân thể lên tới đỉnh, cảm giác bất lực của Thẩm Giáng Niên tăng lên vô số lần. Thân thể rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, nhưng thể xác và tinh thần rõ ràng càng khó chịu hơn.

Người trong ngực cô đột nhiên ngủ mất, nước mắt Thẩm Giáng Niên còn chưa khô, hơi thở nặng nề của Thẩm Thanh Hoà còn chưa ổn định, trên vai có một gánh nặng nề, Thẩm Thanh Hoà không hề báo trước mà ngủ trên vai cô. Thẩm Giáng Niên nằm đó, lúc đó cô cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, đã có lúc, mạng sống này của cô vì Thẩm Thanh Hoà mà tươi sinh, thế nhưng bây giờ cũng vì người này mà héo mòn, cổ họng cô như bị ai đó giữ chặt, đến thở cũng khó khăn.

Yêu lâu, giận lâu, than trách lâu, mà thất vọng lâu, giờ phút này mọi cảm xúc như tan biến trong phút chốc cùng với mật chảy ra từ bên dưới.

Ngoài mệt mỏi ra, thì vẫn là mệt, đối với Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao, đầu óc Thẩm Giáng Niên hỗn loạn, căn bản không suy nghĩ được gì, mệt mỏi quá, muốn ở một mình.

Phải chăng đây chỉ là giấc mơ của cô? Thẩm Giáng Niên tự hỏi.

Trong đêm tối, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên, là tin nhắn.

Lộ Dao: Ở phía bên phải của căn phòng, có một cánh cửa, bên trong có quần áo tắm rửa thay.

Đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Giáng Niên nheo lại, Lục Chi Dao mặc dù có ý tốt nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, cô vẫn phải thay quần áo, không thể mặc đồ lót ướt cùng với phía dưới ướt đi ra ngoài. Phải, cô muốn rời đi, người ta đã không yêu cô, ở lại thì có ý nghĩa gì nữa đâu. Một Thẩm Thanh Hòa đã quên cô, đó mới chính là Thẩm Thanh Hòa chân thật nhất, mà người chân thật nhất lại yêu Lục Chi Dao.

Muốn rời đi nhưng không dễ dàng như vậy, Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên không chịu buông ra, Thẩm Giáng Niên mệt mỏi hít thở mấy hơi mới thoát khỏi vòng tay Thẩm Thanh Hoà.

Đi vào phòng tắm, Thẩm Giáng Niên phát hiện có một thế giới khác, đây là phòng tắm bình thường nên có, còn có một cánh cửa khác dẫn tới một nơi khác. Thẩm Giáng Niên đứng trong phòng tắm, nhìn thân thể đầy dấu của mình, nước mắt lại rơi xuống.

Không có tình yêu của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên mất đi sức phản kháng. Suốt đêm Thẩm Thanh Hoà không bao giờ gọi tên cô, cho dù cô có nói đi nói lại với Thẩm Thanh Hoà, cầu xin với Thẩm Thanh Hoà hết lần này đến lần khác... chẳng lẽ người này đã hoàn toàn quên mất cô rồi sao? Trước khi có Thẩm Thanh Hòa, cô đã tìm đủ mọi cách để chiếm hữu cô ấy, nhưng khi ở bên nhau, cô luôn có cảm giác như đang sống trong một giấc mơ.

Từ đầu đến cuối, cô đều có cảm giác xa cách với Thẩm Thanh Hoà, giống như đã có được nhưng lại không cảm nhận được cái tồn tại ấy. Hôm nay đã tìm ra được lý do, sâu trong thâm tâm Thẩm Thanh Hoà, người mà cô ấy yêu không phải là cô. Nhưng mà, tại sao lại chọn ở bên cô chứ? Thẩm Giáng Niên vừa tắm vừa khóc, thật sự chỉ đơn giản thích cơ thể cô thôi sao? Hẳn là vậy rồi nhỉ? Ngay từ đầu, Thẩm Thanh Hòa đã nói, thích cơ thể của cô rồi mà.

Cơ thể yếu ớt của Thẩm Giáng Niên dựa vào vách tường, rồi dần trượt xuống, ngồi quỳ, khóc thật lâu. Thẩm Thanh Hoà, nếu em rời đi, người sẽ thật sự mất em. Em rất yêu người, nhưng không thể chấp nhận trong tim người lại có người khác, có lẽ hôm nay cô vẫn cảm thấy may mắn, vì lúc làm tình Thẩm Thanh Hoà không gọi cô là A Dao, chứ nếu không, cô đã đau lòng đến mức ngất tại chỗ.

Thẩm Giáng Niên thay quần áo, đứng trước gương nhìn bản thân hồi lâu, trong lòng tự động viên: Không sao đâu, Thẩm Giáng Niên, mất đi Thẩm Thanh Hoà cũng không phải chuyện gì to tát, đó chỉ là một người mà mày chưa từng có, không có thì thôi vậy.

Thẩm Giáng Niên đẩy cánh cửa bên cạnh ra, là phòng khách. Lục Chi Dao ngồi trên ghế sô pha, tựa hồ đang đợi cô.

"Ăn chút gì đi." Lục Chi Dao đứng dậy mở hộp điểm tâm ra, điểm tâm nhỏ nhắn tinh xảo rất đáng yêu, nhưng Thẩm Giáng Niên lại không có chút thèm ăn, mặt lạnh nói: "Không cần."

"Vừa rồi..." Lục Chi Dao chưa kịp nói tiếp, Thẩm Giáng Niên giận dữ nói với đôi mắt đỏ hoe: "Câm miệng!" Cô đột nhiên xoay người đi ra ngoài, Lục Chi Dao ngăn cô lại: "Bên ngoài đang làm ban đêm."

"Ban đêm thì sao, đỡ hơn sự ghê tởm của các người." Thẩm Giáng Niên không quay đầu lại bước ra ngoài, nhưng lại không để ý tới bậc thang dưới chân mình. Sau một đêm giày vò, phản ứng của cô đã chậm lại, Lục Chi Dao còn chưa kịp kéo, Thẩm Giáng Niên thẳng tắp ngã xuống, không có bất cứ tiếng la nào.

"Sao rồi?" Lục Chi Dao vội vàng đi tới, muốn chạm vào Thẩm Giáng Niên, nhưng ánh mắt trừng trừng của Thẩm Giáng Niên ngăn cản Lục Chi Dao lại, "Để tôi gọi bác sĩ đến." Thẩm Giáng Niên cau mày thật sâu, cắn chặt răng sau đó thở ra một hơi, giọng điệu bình tĩnh, "Không cần." Thẩm Giáng Niên cố gắng tự mình ngồi dậy, nhưng mấy lần đều thất bại.

Lục Chi Dao muốn giúp đỡ, lại bị Thẩm Giáng Niên ngăn cản, Lục Chi Dao thở dài: "Cô gái ngốc, hà cớ gì phải như thế?" Thẩm Giáng Niên càng tức giận: "Đừng chạm vào tôi!" Cơn giận của Thẩm Giáng Niên dâng lên, dùng hết cả sức lực để ngồi dậy, ngồi thì ngồi dậy được rồi, nhưng đứng lên thì khó hơn, chân trẹo, đầu gối bị ma sát với đất, cả người như tàn phế.

"Tôi đỡ cô ngồi xuống, sẽ không chạm vào cô nữa." Lục Chi Dao hứa hẹn, Thẩm Giáng Niên cười lạnh: "Thu lại cái đạo đức giả của cô đi, nếu có thời gian thì đi đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà đi." Thẩm Thanh Hoà cũng gặp xui xẻo tám đời, mới đi yêu Lục Chỉ Dao. Thẩm Giáng Niên tốn rất nhiều công sức mới đứng dậy được, kiệt sức thở dốc, đi rất khó khăn, chân đau đến mức không thể đi được.

"Tôi gọi bác sĩ tới. Cô đợi một lát."

"Tôi đã nói, không cần!" Thẩm Giáng Niên hét lên mà không quay đầu lại, đau cũng phải đi, từng bước chân giẫm xuống, cảm giác mắt cá chân như bị cắt, đau đến mức hốc mắt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng. Nhịn cơn đau bước ba bước, càng ngày càng khó khăn hơn, "Thanh Hoà...." Phía sau, là giọng nói ngập ngừng của Lục Chi Dao.

Thẩm Giáng Niên kiềm chế bản thân hết mức có thể, để không quay đầu lại, cô muốn mau rời khỏi nơi này, nhưng mỗi nước đi là một cơn đau thấu tim, thế nên Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò. Cổ tay bị nắm lấy, sau đó cả người bị ôm chặt, Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên từ phía sau, Thẩm Giáng Niên giãy dụa: "Buông ra!"

Tiếp theo là nụ hôn của Thẩm Thanh Hoà, hôn lên gáy Thẩm Giáng Niên, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ chưa từng có, Thẩm Giáng Niên dùng hết sức thoát khỏi Thẩm Thanh Hoà, khóc lên: "Thẩm Thanh Hoà! Đủ rồi đó!" Sức của Thẩm Thanh Hoà lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Thẩm Giáng Niên, cô căn bản không thể thoát ra được.

"Thanh Hoà ~" Lục Chi Dao cũng đi tới, "Buông cô ấy đi." Lục Chi Dao kéo Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà ôm càng chặt hơn, bật ra những tiếng nức nở ngắt quãng, tim của Thẩm Giáng Niên như tan vỡ, "Thẩm Thanh Hoà, em không phải là A Dao của người, buông em ra đi." Thẩm Giáng Niên thực sự không còn sức lực nữa. Ông trời ạ, hãy cử người đến cứu cô đi, mang cô rời khỏi nơi này, "Để em một con đường sống đi, em xin người~"

Tuyệt vọng của Thẩm Giáng Niên đã đến cực hạn, Thẩm Thanh Hoà, người còn muốn gì nữa? Một lần nữa xem em như là A Dao sao? Vậy thì chi bằng giết chết em đi.

Tình thế giằng co trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã: "Đã bảo không được vào!" Cửa bị đẩy ra, Nguyễn Duyệt thở gấp lao vào, Lục Chi Dao sắc mặt lạnh lùng," Ai bảo cô vào?"

Nguyễn Duyệt hoàn toàn không nhìn Lục Chi Dao, trực tiếp đi về phía Thẩm Giáng Niên: "Giáng Niên, đi thôi." Nguyễn Duyệt đưa tay ra, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, Nguyễn Duyệt rùng mình, nhưng vẫn như cũ nghiêng người qua.

Thẩm Giáng Niên cũng muốn rời đi, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại không chịu buông cô ra, Thẩm Giáng Niên kêu lên cầu xin: "Nguyễn Nguyệt... giúp tôi..." Người phía sau tiến tới, muốn kéo Nguyễn Duyệt, nhưng Nguyễn Duyệt nhấc chân, đá bay tên kia, tức giận nói: "Để xem mấy người ai dám động vào tôi!" Phần phật một tiếng một đám người khác đi vào, hiển nhiên đây là người của Nguyễn Duyệt mang đến.

Nguyễn Duyệt cắn răng, giơ tay đặt lên cổ tay Thẩm Thanh Hoà, vặn thật mạnh rồi nói: "Đắc tội, Thẩm tổng." Thẩm Thanh Hoà đau đớn lập tức buông ra, Thẩm Giáng Niên ngã xuống, Nguyễn Duyệt nhanh tay đỡ lấy.

Lục Chỉ Dao ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Thẩm Thanh Hoà, lạnh lùng nói: "Có phải cô đã quên ai mới là chủ của cô rồi phải không?" Thẩm Thanh Hoà giãy dụa, dùng sức hướng về phía Thẩm Giáng Niên.

Nguyễn Duyệt ôm Thẩm Giáng Niên lùi lại một bước, nói từng chữ: "Tôi không quan tâm chủ của tôi là ai, chỉ cần tôi ở đây, không ai có thể chạm vào Thẩm Giáng Niên." Nguyễn Duyệt ôm Thẩm Giáng Niên đang khóc không thành tiếng, nhanh chóng rời đi, phía sau là tiếng khóc dần dần mất kiểm soát.

===-===
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.