"Sao, sao thế em~" Cực kỳ cưng chiều, đây là lần đầu cả hai nghe được.
Hai người ở cửa nhìn nhau, tim chết một nửa, đúng là Thẩm tổng!
"Hu hu ~" Thẩm Giáng Niên không nói gì, bắt đầu khóc, trông đáng thương vô cùng, giống như đã chịu rất nhiều ấm ức, "Hu hu hu~"
"Ngoan nè~ sao thế em ~" Thẩm Thanh Hoà dỗ dành hỏi.
"Có người bắt nạt em ~ hu hu~" Thẩm Giáng Niên đi méc trong nước mắt.
Hai người ở cửa cảm thấy lạnh sống lưng.
"Ai mà to gan thế hả?" Thẩm Thanh Hoà nói chuyện không mang theo chút uy nghiêm nào, người này bình thường ít khi nói cười luôn bộ dáng uy nghiêm.
"Hai người xấu xí~ hu hu~"
.... Hai người đứng ở cửa đổ mồ hôi lạnh, không dám cãi lại.
"Ừa, nói tôi nghe xem là ai."
"Cho người xem nè~"
"Để xem ~" Thẩm Giáng Niên nói xong giơ điện thoại lên, Nguyễn Duyệt và bác sĩ ngầm hiểu, bọn họ biết trốn không thoát nên cũng không muốn trốn, bọn họ quay lại, định gặp nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà sẽ ngay lập tức giải thích tình hình.
Khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động mà Thẩm Giáng Niên giơ lên, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Không phải gọi video mà là giọng nói.
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà ậm ừ, "Em có biết tên của ai trong đó không?"
Thẩm Giáng Niên hít hít cái mũi, nhìn hai người ở cửa, sau đó lại nhìn điện thoại của mình, một lúc sau mới nói: "Xấu lắm, em không biết."
... Nguyễn Duyệt nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3353100/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.