“Phải suy nghĩ cho kỹ đó.” Ôn Đế cuối cùng không nhịn được, cười nói bằng Tiếng Anh phát âm chuẩn Mỹ, sắc mặt Thẩm Giáng Niên đột nhiên xụ xuống.
“Lợi” đến mức khiến bản thân ngốc nghếch, muốn lợi dụng người ta để đi nhìn Thẩm Thanh Hòa, thế mà lại quên mất, Ôn Đế là người nước ngoài, tiếng Anh phát âm giọng chuẩn Mỹ, còn tiếng Trung thì đúng chuẩn Trung Quốc.
“Em có việc gì à?” Ôn Đế buồn cười nói, “Nói đi, biết đâu chị giúp được em.”
Thẩm Giáng Niên vốn muốn nói không có việc gì, nhưng bây giờ không có người để nói chuyện, cô buồn chán đến hoảng, thở dài nói: “Rất chán ghét chờ đợi mà không có kỳ hạn.”
“Không phải ghét chờ đợi.” Ôn Đế trầm ngâm nói, “Chỉ cần có kỳ vọng và kết quả tốt thì có thể chờ đợi.”
Thẩm Giáng Niên hiểu những gì cô ấy nói, nhưng tâm lý của cô không thể điều chỉnh tốt được.
“Hơn nữa, càng chờ lâu thì càng bất ngờ phải không?” Ôn Đế phác thảo “bản thiết kế” với giọng điệu đầy mong đợi, “Hãy nghĩ đến cảm giác chờ đợi rất lâu cũng chờ được ngày mà bản thân muốn.”
“Nói là thế nhưng mà trong lúc chờ, em lại không biết nên làm gì.” Hoặc nói đúng hơn là làm gì cũng không xong, Ôn Đế cười khẽ, kiên quyết nói: “Không biết em đang đợi gì, nhưng chắc đây là lần đầu em đợi phải không?”
“Ừa.”
“Có muốn nghe ý kiến của chị không?”
Thẩm Giáng Niên vội vàng gật đầu, nhớ tới người ta không nhìn thấy, vội vàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3352634/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.