Chỉ cần một cặp kính là cô đã có thấy người cô yêu --- Thẩm Thanh Hoà, đang ngồi trước mặt cô.
Mặt mày, nụ cười, sự dịu dàng... Thẩm Giáng Niên quả thực bị mê hoặc, miệng hơi hé mở, không biết nên nói cái gì.
"A, ngạc nhiên lắm à?" Ngay cả giọng điệu của người ngồi đối diện cô cũng giống nhau.
"Đúng vậy." Thẩm Giáng Niên chậm rãi trả lời: "Rất giống người thật." Thẩm Giáng Niên biết, có lẽ chính là sức mạnh của công nghệ AI đã khiến Thẩm Thanh Hoà xuất hiện trước mặt cô như người thật.
"Ha ~" Tiếng cười khẽ đặc trưng của Thẩm Thanh Hòa khiến tim Thẩm Giáng Niên mềm nhũn đi khi nghe thấy, "Cười gì đó?"
"Cười em đáng yêu." Thẩm Thanh Hoà trêu chọc nói: "Hôm nay em dậy muộn."
"Không có người ở đây, em không có cảm giác thèm ăn." Thẩm Giáng Niên đáng thương nói: "Đêm qua em cũng không ngủ được."
"Ừ, trông em có vẻ hơi mệt." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà lộ rõ sự quan tâm.
Trong lòng Thẩm Giáng Niên kinh ngạc, công nghệ AI tiên tiến như vậy sao? Nhân vật ảo có thể nói chuyện với cô như người thật, điều quan trọng nhất là nhân vật ảo có hình thức suy nghĩ của Thẩm Thanh Hoà? Cô than thở về sự kỳ diệu của công nghệ và cảm thấy hơi sợ: "Ừa, người ở nơi đó có ổn không?" Thẩm Giáng Niên biết hỏi có lẽ cũng vô ích, nhưng cô vẫn ôm hy vọng.
"Ngày nào tôi cũng bận. Tôi mong, dù tôi ở nơi đâu, em cũng phải chăm sóc bản thân thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3305171/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.