Chương trước
Chương sau
Bùng nổ chủ yếu là do tức giận.

Lê Thiển gửi một tấm hình chụp nghiêng mờ ảo, đã cho rằng hơi mất dạy rồi, nào ngờ đối phương còn mất dạy hơn, dám gửi ảnh chụp lưng, đúng là cái đồ cầm thú, thứ cầm thú không biết xấu hổ!

Lê Thiển còn chưa xử người ta, thì chuyện không biết xấu hổ hơn đã đến.

Cầm Thú Hại Người: Nhìn không rõ á trời!

Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Bạn không nhìn rõ, còn tôi đết nhìn thấy gì, ha ha.

Thứ gì đâu vậy, không biết xấu hổ là gì à? Dám gửi bóng lưng qua đây, còn không biết xấu hổ mà nói không thấy rõ? Tần Thư đại khái có thể tưởng tượng được, Lê Thiển ở phòng ngủ khác rất có thể sắp nổ tung. Không biết tại sao, nhưng cách khoảng cách, không đối mặt, chọc tức Lê Thiển làm cô cảm thấy vui thôi rồi, Cầm Thú Hại Người: Đều như nhau thôi.

Đều như nhau cái quần! Nếu không phải Lê Thiển thấy cấp bậc của đối phương cao, đã sớm cúi chào tạm biệt từ lâu, Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Nếu đã không có tâm thì bớt làm mấy chuyện tốn thời gian đi.

Thấy chưa, quả nhiên là tức rồi, cách màn hình, đã có thể cảm nhận được Lê Thiển thế nào, Cầm Thú Hại Người: Bạn cũng có tâm đâu, có tâm thì gửi ảnh được rồi, lằng nhằng làm gì.

Lê Thiển đúng thực rất tức giận, ước gì chui được vào trong màn hình, đánh đối phương một trận, Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Tôi hiểu rồi, bạn không muốn giúp tôi nâng cấp. Tạm biệt.

Cầm Thú Hại Người: Cũng chưa nói không giúp mà.

Tần Thư đợi một hồi, vẫn không có động tĩnh.

Cầm Thú Hại Người: Giận rồi hả?

Lại đợi một lát, vẫn không có động tĩnh.

Tần Thư sợ internet có vấn đề nên làm mới giao diện, lại đi tìm Lê Thiển, phát hiện cô ấy đang trò chuyện... nhưng mà không phải nói chuyện với cô. Cho nên, rốt cuộc Lê Thiển đang nói chuyện với ai? Đột nhiên, Tần Thư có chút hờn dỗi.

Tần Thư lại bấm vào trò chuyện với Lê Thiển nhưng bị từ chối. Cô lại gửi lời mời, lại bị từ chối, được rồi, cô ấy thực sự rất tức giận... Tần Thư có chút hối hận, lẽ ra cô nên kết bạn trước, như vậy sẽ không bị động như vậy.

Tần Thư không dám liên tục gửi lời mời, sợ Lê Thiển khó chịu, lại phớt lờ cô. Nhưng cảm giác ngồi trong phòng chờ đợi thật sự không thể chịu nổi, sau khi cân nhắc hồi lâu, Tần Thư ra khỏi phòng ngủ, rót một ly sữa, gõ cửa phòng Lê Thiển.

Lê Thiển mặc váy ngủ, mở một khe, "Gì đấy?" Mặt cô ấy vẫn đỏ bừng, Tần Thư không biết là tắm xong hay là vì đang nói chuyện với ai mà thế, "Thấy cậu chưa ngủ, nên mang cho cậu ly sữa."

"À, cảm ơn." Lê Thiển nhận lấy, không cho Tần Thư vào.



Tần Thư đứng ở cửa, không cam lòng gấp đôi, quay về phòng ngủ nhìn xem trạng thái của Lê Thiển, vẫn tiếp tục trò chuyện. Mục đích của Lê Thiển rất rõ ràng, có lẽ đang trò chuyện với một người cấp cao, nhưng nhìn số lượng người trực tuyến lúc này, có quá nhiều người cấp cao đang trò chuyện.

Một mình trong phòng, Tần Thư không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, Tần Thư đi loanh quanh, lo lắng thì được gì, cô phải làm một việc.

Chỉ một lúc sau, Lê Thiển đi tới gõ cửa hỏi: "Cầm thú, nhà chưa đóng tiền mạng à?"

"Đâu có." Tần Thư chỉ mở hé cửa, "Cậu dùng máy tính lên mạng à?" Đúng vậy, diễn đàn này không có bản moblie, chỉ có thể truy cập bằng máy tính, Tần Thư đã tắt wifi.

"Không có gì, máy tính thông báo rớt mạng." Lê Thiển không trả lời câu hỏi của Tần Thư, chán ghét nói: "Cậu nghèo lắm à? Có muốn tôi cho mượn tiền đóng tiền internet không?" Lê Thiển bực tức, vất vả lắm mới vớt được miếng bánh khác, nói chuyện rất suôn sẻ, vậy mà mất mạng.

"Không cần, mai rồi tính." Tần Thư ngáp một cái, "Cũng không còn sớm, đi ngủ đi."

"Tôi không buồn ngủ."

"Vậy cậu muốn thế nào đây?"

"Cậu đưa mã khách hàng đây, tôi đóng tiền cho cậu."

.... Này là nói chuyện vui quá à, chịu trả tiền cho cô luôn, Tần Thư nhíu mày, "Chắc là không phải do chưa đóng phí, chắc là bị chạm chỗ nào, để tôi xem thử." Tần Thư đóng cửa lại, đi qua phòng ngủ của Lê Thiển, "Sao có thể, tôi có chạm vào gì đâu." Lê Thiển nói.

Khi Tần Thư vào phòng, Lê Thiển bắt đầu hối hận vì đã quên tắt trang web, lỡ như cầm thú nhìn thấy thứ không nên thấy... chết tiệt. Tần Thư giả vờ giả vịt, mở wifi, mạng trung tâm, thử thử. Lê Thiển không dám đứng quá xa, lỡ đâu Tần Thư click vào giao diện thì cô còn cản kịp.

"Cũng không có vấn đề." Tần Thư còn nói như "không thể tin được".

"Đúng rồi, tôi nói rồi mà có động vào gì đâu."

Tần Thư ậm ừ, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Cậu không có lên mấy trang web kỳ cục gì đấy chứ?" Vừa nói vừa click vào icon thu nhỏ.

"Có cậu mới xem mấy web kỳ cục!" Lê Thiển đẩy Tần Thư một cái, lực vừa đủ Tần Thư cách xa máy tính, Tần Thư bị đẩy loạng choạng, "Không xem thì không xem, làm gì đẩy tôi." Tần Thư xoa xoa cánh tay, vừa đi vừa nói: "Để tôi xem trong phòng tôi, có phải chạm vào dây bên phòng cậu không."

Theo quan sát của Lê Thiển, Tần Thư có lẽ chưa thấy được trang web.

Trở lại phòng, Tần Thư đợi một lát rồi mở wifi lên. Cô đăng nhập vào diễn đàn, nhanh chóng khóa ID, còn sử dụng đặc quyền của mình để hạn chế một số chức năng của bên kia. Ví dụ: chức năng trò chuyện.

Cùng lúc đó, đứng ngoài cửa nói với Lê Thiển: "Mạng ok rồi, vừa rồi vô tình đụng phải."

Lê Thiển vội vàng chạy tới xem phát hiện cuộc trò chuyện với đối phương đã bị gián đoạn, cô thậm chí còn chủ động gửi lời mời trò chuyện nhưng phát hiện không gửi được, chứng tỏ tài khoản của đối phương không bình thường. Chết tiệt... Lê Thiển mệt mỏi thật sự, mà đúng lúc này, Cầm Thú Hại Người lại gửi lời mời trò chuyện với cô.



Lê Thiển đang tức giận lại càng tức giận hơn, đêm nay không được suôn sẻ đều là lỗi của tên cầm thú này.

Lê Thiển bấm vào để chấp nhận trò chuyện, định trút giận.

Cầm Thú Hại Người: Ôi, cuối cùng bạn cũng chấp nhận lời mời trò chuyện của tôi.

Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Rốt cuộc thì bạn muốn gì?

Cầm Thú Hại Người: Đừng giận mà, tôi giúp bạn nâng cấp được không?

Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Làm thế nào để nâng cấp?

Cầm Thú Hại Người: Bây giờ, cách hiệu quả với bạn nhất, là tham gia hỏi đáp. Nếu câu trả lời của bạn được chọn lọc và chắt lọc, thì có thể nhận được điểm.

Ố ồ? Lê Thiển như thấy được lối đi, Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Vậy bạn hỏi đi, tôi trả lời!

Cầm Thú Hại Người: Ok.

Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Nếu bạn cho tôi nhiều điểm hơn, tôi sẽ trả tiền.

Tần Thư âm thầm cười nhạo sự thiếu kiên nhẫn này. Cầm Thú Hại Người: Để bày tỏ lời xin lỗi, tôi sẽ cho bạn điểm cao nhất, tuy nhiên bạn không thể viết câu trả lời ngẫu nhiên, sẽ có người xét duyệt.

Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Được, được. Mau hỏi đi.

Cầm Thú Hại Người đã gửi lời mời kết bạn, lúc này Lê Thiển không hề do dự mà đồng ý.

......

......

......

5 phút sau, Cầm Thú Hại Người: Được rồi, bạn đi trả lời đi. Đây là đường link.

Lê Thiển hào hứng bấm vào. Khi cô nhìn thấy tiêu đề, hàng vạn con ngựa chạy trong đầu cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.