Chương trước
Chương sau
Luôn có những lúc bạn muốn từ chối sự can thiệp của bất kỳ ai, kể cả mẹ ruột. Chuông cửa vẫn vang, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà ở xa trong phòng bếp tựa vào khung cửa, Thẩm Giang Niên quay lại cười với cô, cô không nói ra được chua xót.

Thực ra cũng không có gì to tát, cô không muốn về nhà nên nói với mẹ: Cô đi chơi còn chưa về. Thật không may, Lục Mạn Vân, mẹ của Thẩm Giáng Niên, đã có được thông tin đáng tin cậy: Thẩm Giáng Niên đang ở nhà CBD.

Nói dối, là một việc sung sướng nhất thời, nhưng hậu quả khó lường. Thẩm Giáng Niên sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ hỏi cô tại sao cô không mở cửa, không biết tại sao, đến cả mẹ ruột cô cũng nói dối được, nhưng với Thẩm Thanh Hòa, cô lại không muốn nói dối.

Thẩm Thanh Hoà chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó trở lại nhà bếp mà không hỏi gì.

Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy khó chịu, Thẩm Thanh Hoà không hỏi gì cả, điều đó có nghĩa là người này không quan tâm? Trời đất, thật là mâu thuẫn.

Lục Mạn Vân bấm chuông ngoài cửa, hơn nữa còn gọi điện thoại, tất cả đều bị lơ, cuối cùng bà gửi tin nhắn WeChat: Đừng nghĩ trốn trong đó không phát tiếng động, là mẹ không biết con ở nhà, mở cửa ra.

Mẹ cô, đúng là đi guốc trong bụng cô! Vào lúc Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang đấu trí, Lục Mạn Vân đã gửi đến một tin nhắn: Cho con cơ hội cuối cùng, thành khẩn sẽ được khoan hồng.

... Nếu là mẹ Thẩm Giáng Niên, đương nhiên ẩn ý trong câu nói đó không hề ít, Thẩm Giáng Niên thật sự không hiểu nổi, tại sao mẹ cô lại biết cô đã về? Đang đứng ở cửa đấu tranh tư tưởng, Thẩm Thanh Hoà từ trong bếp đi ra nói, "Em vẫn nên mở cửa đi."

"A?" Thẩm Giáng Niên ngẩn người.

"Em lại đây xem, có phải người đang nói chuyện với bảo vệ là ba của em không?" Thẩm Thanh Hoà chỉ ra ngoài cửa sổ. Thẩm Giáng Niên nhìn qua với ánh mắt không thể tin được, thế mà đó chính là ba của cô, còn đang trò chuyện với bảo vệ, cười rất vui vẻ. Mà bên cạnh ông ấy chính là xe của Thẩm Giáng Niên, ông ấy còn vỗ vỗ lên chiếc xe, giống như đang giải thích cái gì đó, bảo vệ xua tay, rồi xoay người rời đi.



Thẩm Giáng Niên vỗ trán, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh vẫn chưa hết, chắc chắn mẹ cô đã dùng thủ đoạn để lên được đây. Thẩm Thanh Hoà nói: "Ngày Quốc khánh có rất ít người trở lại đây. Tôi nghĩ nhân viên bảo vệ sẽ nhớ rõ em." Thẩm Giáng Niên cân nhắc, suy nghĩ, điện thoại có cuộc gọi nhỡ, là một số điện thoại lạ, có lẽ là bảo vệ gọi cô mang xe vào bãi đậu. Hôm trước, đã đáp ứng người ta... thế mà mấy hôm nay không có đi ra ngoài nên không nhớ.

Lúc này, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể mở cửa, hô to, "Mẹ, chờ con thay quần áo đã." Sau đó thì vô cùng xấu hổ, ngập ngừng nói, "Thẩm Thanh Hoà, người có thể đi vào trong phòng ngủ một lát được không?" Cô không muốn hai người gặp nhau, mẹ cô thích hỏi thăm này nọ, sợ quấy rầy đến Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà không nói gì, cô xoay người bước vào phòng ngủ, đồng ý cũng dễ dàng ghê, khiến Thẩm Giáng Niên có chút đau lòng, cô đi qua vài bước, ôm Thẩm Thanh Hoà từ phía sau: "Không phải em sợ người bị mẹ em thấy, mẹ em rất thích hỏi thăm đủ kiểu, sợ người sẽ bực bội, không muốn quấy rầy người, em sẽ mau đuổi mẹ đi." Thẩm Thanh Hoà cúi đầu, nhìn đôi tay dưới bụng nhỏ của cô, khẽ vuốt nhẹ, "Không sao, vừa hay tôi cũng mệt, vào phòng ngủ nghỉ chút, em từ từ nói chuyện." Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, "Phải nói chuyện với mẹ em cho đàng hoàng."

"Ừm." Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn gật đầu, vòng qua trước mặt Thẩm Thanh Hòa, nhanh chóng hôn lên môi cô ấy một cái, đỏ mặt nói sang chuyện khác, "Vậy người mau đi nằm đi, em thay quần áo xong sẽ đắp chăn cho người." Sợ nói trễ một giây, Thẩm Thanh Hoà sẽ nhắc đến cái hôn lén vừa rồi.

Thẩm Thanh Hoà cười, nhàn nhạt trả lời: "Em không cần đắp chăn cho tôi, năng lực đánh trống lảng của em cần phải được cải thiện hơn nữa." Sau đó vòng qua Thẩm Giáng Niên đi vào phòng ngủ, làm Thẩm Giáng Niên xấu hổ không thôi, mặt ửng hồng, nhưng mà cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thẩm Giáng Niên có lẽ đã hiểu, tại sao một đứa trẻ hư thích làm chuyện xấu mà không bao giờ cảm thấy mệt.

Ngay khi Thẩm Giáng Niên mở cửa, Lục Mạn Vân đứng trước cửa không nhúc nhích, Thẩm Giáng Niên gọi mẹ một tiếng, Lục Mạn Vân cũng không đáp lại. Thẩm Giáng Niên liếc nhìn qua Lâm Phong, không tỏ thái độ gì hết, Lâm Phong ở phía sau mỉm cười.

"Mẹ, đừng nhìn nữa, đây không phải là hiện trường vụ án." Thẩm Giáng Niên né sang một bên, kéo mẹ cô đi vào. Lục Mạn Vân hừ một tiếng, sải bước đi vào bên trong đánh giá khắp nơi. Lâm Phong chuẩn bị bước đi vào trong cửa, Thẩm Giáng Niên hỏi: "Thật ngại, tôi có thể hỏi, tại sao cậu lại đến đây không?" Không phải cô cố ý không cho Lâm Phong vào, mà trong nhà không có dép cho đàn ông, mỗi lần cha cô đến cũng phải đi chân trần.

"Mẹ gặp được cậu ấy ở gần đây." Lục Mạn Vân chậm rãi nói, "Vừa hay mẹ mang ít đồ ăn đến cho con, định nhờ Lâm Phong mang lên giúp." Thẩm Giáng Niên quét bàn tay trống của Lâm Phong và mỉm cười lịch sự, "Nếu không ngại, vậy vào đi." Nói xong, Thẩm Giáng Niên quay người lại, đã thấy mẹ cô đứng trước cửa phòng ngủ.

Tim Thẩm Giáng Niên đông cứng, vội vàng chạy đến, cười nói, "Mẹ, con dậy hơi trễ, chưa còn gấp chăn." Lục Mạn Vân bình tĩnh lại và nhìn thấy quầng thâm của Thẩm Giáng Niên, không biết tôi không ngủ thức đêm để làm cái gì, "Vậy thì sao, chăn của con mẹ gấp còn thiếu à?" Lục Mạn Vân vừa nói vừa đi tới đẩy cửa, "Phòng ngủ nên mở cửa cho thoáng khí."

Thẩm Giáng Niên dứt khoát đứng ở cửa, không cho mở, "Mẹ, lát nữa con sẽ mở cửa thông gió sau." Vừa nói còn cố ý gọi, "Lâm Phong, cậu đừng khách sáo cứ ngồi đi." Ý nhắc nhở mẹ: Mẹ à, ở đây còn có đàn ông!

Lục Mạn Vân nheo mắt lại nhìn thấy mấy dây tơ máu trong mắt Thẩm Giang Niên, tự nhiên là đau lòng, nhất thời mềm lòng không so đo nữa, xoay người trở về nói, "Gần đây ngủ không ngon, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, thân thể là của con."

Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình sống lại, vừa hít một hơi đã thấy Lâm Phong đứng dậy nói: "Cô à, từ từ nói chuyện, cháu đi xuống lầu, mang đồ ăn cô chuẩn bị cho Giáng Niên lên." Bước chân Lục Mạn Vân dừng lại. Mẹ kiếp! Tim Thẩm Giáng Niên lại treo lên, thậm chí còn cao hơn lúc nãy.

"Lâm Phong!" Thẩm Giáng Niên không thể để cho Lâm Phong rời đi, một khi tấm khiên đã không còn, theo tính khí của mẹ cô, cô không thể phòng thủ được cánh cửa phòng ngủ. Vốn dĩ, trong nhà có một cô thiên kim nhà họ Thẩm cũng không sao, nhưng mà cô lại cố tình giấu Thẩm Thanh Hoà đi, nhất định sẽ có cái mở đầu tồi tệ.... Nếu để mẹ cô phát hiện ra Thẩm Thanh Hoà, đây là một vấn đề khác, mẹ cô sẽ nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn: Phụ nữ dù xinh đẹp đến mấy cũng không phải đàn ông thì ngại gì?

Nếu như giấu một người đàn ông trong nhà, sợ là có thể dễ hiểu.

Kim ốc giấu cái kiều, e rằng, khó mà tưởng tượng được.

Thẩm Giáng Niên buộc phải ân cần mà rót hai ly nước cho Lâm Phong và Lục Mạn Vân, Lâm Phong ấm lòng, cười tươi nói, "Đúng là hơi khát nước." Thẩm Giáng Niên mỉm cười lịch sự nhưng không ấm cho mấy, "Khát vậy uống nhiều chút, nước ấm trong nhà cũng có."

Một ly nước giải quyết được "nhu cầu cấp thiết", nhưng lại là "như muối bỏ biển".

Lâm Phong một ngụm uống hết ly nước, Thẩm Giáng Niên còn muốn rót thêm nữa, nhưng cậu ta tỏ vẻ không cần, "Tôi đi xuống lấy đồ." Lần này, Thẩm Giáng Niên không thể túm cổ giữ Lâm Phong ở lại, bởi vì cái lườm của Lục Mạn Vân, như kiểu mẹ đã sớm nhìn thấu con rồi.

Lâm Phong đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên đi đóng cửa, thỉnh thoảng nhìn lại Lục Mạn Vân. Con ruột của bà đương nhiên bà phải hiểu rõ, Lục Mạn Vân ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, Thẩm Giang Niên đóng cửa ngồi xuống, bầu không khí khó xử một hồi.

Sau khi ngồi yên lặng vài giây, Lục Mạn Vân đột nhiên giơ tay lên nét mặt trầm xuống, Thẩm Giáng Niên hoảng sợ, mẹ ruột cô là giá sư, chuyện thích nhất chính là tính toán thời gian, từ lúc nhỏ cô không thiếu bị dạy dỗ. Quả nhiên, sau khi Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, Lục Mạn Vân bắt đầu, "Đồ để ở dưới lầu, CBD, tầng 7 không cao lắm, còn có đi thang máy, cộng thêm thời gian Lâm Phong và ba con nói chuyện với nhau, trong vòng 3 phút nữa cậu ta sẽ quay trở lại, mà bây giờ đã qua 1 phút, con còn hai phút."

... Lại nữa rồi, Lục giáo có phương thức bức cung rất đặc biệt. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Giáng Niên thực sự đã chịu đủ rồi, cô sắp 30 tuổi rồi, còn bị dạy dỗ như vậy, chẳng trách cô luôn muốn nổi loạn. Đáng tiếc là cô ấy hiếm khi phản nghịch thành công.

Lúc này, thật may Thẩm Giáng Niên gặp đúng thời cơ thích hợp. Suy cho cùng, sau cánh cửa kia, chính là điểm yếu của cô. Thẩm Giáng Niên nín thở phân cao thấp. Điện thoại vang lên một tiếng, liếc nhìn qua, hai ắt sáng lên, cất điện thoại vào ngả người ra sau: "Không biết Lục giáo sư đang nói gì nữa." Thẩm Giáng Niên rất ít khi xưng hô thế này, khi con nhỏ cũng vậy, mỗi lần gọi sẽ là Lục lão sư rồi đến Lục giáo sư, cô đã chứng kiến sự thay đổi chức danh của Lục Mạn Vân.

Ơ, Lục Mạn Vân hơi kinh ngạc, đứa nhỏ vừa nãy căng thẳng đột nhiên bình tĩnh lại. Giáo sư Lục tự nhiên không phải người bình thường, trước sau nghĩ lại, căn bản chắc chắn rằng quả thật có người trốn trong phòng, hơn nữa vừa rồi còn mật báo, sao đây, có người còn dám từ lầu 7 nhảy xuống à? Lục Mạn Vân không tin chuyện này, đứng lên, lập tức đi đến phòng ngủ, rồi nói, "Nếu không biết, mở cửa sẽ biết." Ánh mắt Thẩm Giáng Niên thản nhiên, tuỳ ý mẹ cô, Lục Mạn Vân cũng không dám động, bà vặn cửa một cái, ừm, lỡ đâu người đàn ông trong đó thiếu tâm nhãn không ước chừng được tính nghiêm trọng, biết đâu từ lầu 7 nhảy xuống.

Tuy nhiên, tâm nhãn không đủ dùng, khoá trái cửa a, tương đương với chứng cứ " thật sự phạm tội", trong phòng đúng là có giấu người. Lục Mạn Vân khó xử, bỗng nhiên Thẩm Giáng Niên nhẹ nhõm, đứng lên ân cần nói, "Thôi rồi, giáo sư Lục à, hình như con quên nói, vừa rồi con sợ phòng ngủ loạn quá, cho nên khoá trái cửa rồi."

Không cho con thấy sự lợi hại không biết sợ mà, không biết có câu gừng càng già càng cay sao, Lục Mạn Vân cầm điện thoại, quơ quơ, "Bây giờ, hoặc là con mở cửa, hoặc là mẹ gọi ba con lên mở khoá."

... Thẩm Giáng Niên cạn lời, "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?" Cô thừa nhận mình có chút hoảng hốt, đối với người ba sủng thê vô địch mà nói, yêu cầu của giáo sư Lục chính là thánh chỉ, ông ấy nhất định sẽ làm. ngôn tình hài

"Nếu trong phòng giấu đàn ông, sợ mẹ biết à?" Lục Mạn Vân dứt khoát nói rõ.

"Ai nói con giấu đàn ông?" Thẩm Giáng Niên phản bác lại, mẹ chính là ngậm máu phun người, con giấu chính là phụ nữ! Còn là một phụ nữ xinh đẹp! Keo kiệt không muốn cho ai xem đó.

"Không giấu, thì con mở cửa đi."

"Nếu con mở cửa, mà trong đó không giấu đàn ông thì sao đây?'

"Vậy giáo sư Lục đây xin lỗi con." Lục Mạn Vân nửa đùa nửa thật nói.

"Con không thiếu xin lỗi." Thẩm Giáng Niên nghiêm túc nói, "Giáo sư Lục, nếu trong phòng không có đàn ông, sau này không có việc thì đừng đến kiểm tra con, con không phải con nít, con đã gần 30 tuổi rồi."

Nhìn thấy Thẩm Giáng Niên nóng nảy, đôi mắt vốn dĩ đã hồng, Lục Mạn Vân càng nhìn càng đau lòng, dịu giọng, "Đâu phải không cho con có bạn trai đâu, con có bạn trai, mẹ vui vẻ thay con." Lục Mạn Vân dựa vào cửa, hỏi Thẩm Giáng Niên, "Nói thật với mẹ đi, có phải con có bạn trai rồi không?"

"Không có ạ!"

Câu trả lời của Thẩm Giáng Niên, trong mắt Lục Mạn Vân lại biến thành hờn dỗi, bà dỗ: "Nói cho mẹ nghe thử, điều kiện của đối phương tốt hơn so với Lâm Phong à? Mẹ chỉ nói sơ vài câu thôi, từ cấp ba đến giờ, Lâm Phong còn chưa quên được con."

"Mẹ! Con nói rồi, con không có bạn trai, nhất định sẽ không có!"

Có tiếng gõ cửa, phỏng chừng Lâm Phong đã đi lên. Lục Mạn Vân cũng lo lắng, "Được rồi, con bớt thề thốt đi." Lục Mạn Vân gõ ba cái, giọng điệu bình tĩnh, "Nếu có cất giấu bên trong, thì mở cửa cho mẹ đi." Thẩm Giáng Niên còn muốn cãi lại, bỗng nhiên có tiếng lách cách, môi Thẩm Giáng Niên hơi mở ra, cửa đã được mở từ bên trong. Không biết Thẩm Thanh Hoà thay quần áo từ khi nào, một bộ quần áo thoải mái chắc lấy từ tủ quần áo của cô, rõ ràng là quần áo của cô, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà mặc vào làm cho người ta cảm thấy vô cùng thần thái. Ở trên là áo sơ mi, rất đẹp, nhìn thấy này, ngực của Thẩm Thanh Hoà cũng không hề nhỏ, nhưng mà so với cô thì vẫn nhỏ hơn một chút, cũng không có nhỏ lắm, vừa đủ xài.

Thẩm Thanh Hoà ở trong lòng Thẩm Giáng Niên, là một người mẫu hoàn hảo.

Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Chào cô." Thẩm Giáng Niên ngây ngốc đi qua, tim hơi nhói, chẳng lẽ nãy giờ Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn đứng ở cửa, vậy là nghe rồi sao? Haizz, không phải nói là ngủ rồi à? Chắc là không an tâm về cô cho nên mới dậy, mới vừa rồi còn gửi tin nhắn mật báo cho cô, "Cửa khóa trái, đừng lo lắng." Nói như vậy, Thẩm Giáng Niên cảm thấy, Thẩm Thanh Hoà không chỉ nghe được chút chuyện, mà đã nghe hết toàn bộ, Thẩm Giáng Niên có rất nhiều câu hỏi, lòng cũng nhói, càng có nhiều thương tiếc, vẻ mệt mỏi của Thẩm Thanh Hoà không giấu đi được.

Thẩm Giáng Niên bởi vì thương tiếc cho Thẩm Thanh Hoà mà cau mày, mà Lục Mạn Vân không ngờ lại ngây người.

A~ Hoá ra ngoại hình và vóc dáng của Thẩm Giáng Niên giống mẹ cô ấy nhiều hơn.

"Cháu..." Nhất thời Lục Mạn Vân không biết nói gì, giấu người là thật, không giấu đàn ông cũng là thật.

"Cháu là Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Thanh Hoà cười hiền.

Trong đám bạn của Thẩm Giáng Niên, không có ít mấy cô gái đẹp, nhưng mà để Lục Mạn Vân thừa nhận đẹp hơn con gái bà thì không có. Nhưng nhìn Thẩm Thanh Hoà, Lục Mạn Vân đột nhiên than thở: Quả nhiên năm tháng không tha cho ai hết. Bà không đẹp bằng Thẩm Thanh Hoà, cũng may là còn có con gái xinh đẹp của bà đem đi so sánh, luận về bề ngoài thì cũng cân tài ngang sức.

Thẩm Giáng Niên đại khái không biết, Lục Mạn Vân còn đang bình phẩm về vẻ đẹp của Thẩm Thanh Hoà, nếu nghe thấy được lời nội tâm của bà, chắc vui vẻ không thôi, mẹ chồng tương lai, à không đúng, mẹ vợ tương lại đã thừa nhận vẻ đẹp hoàn mỹ của Thẩm Thanh Hoà.

"Cháu là... như thế nào với Giáng Niên?" Lục Mạn Vân hỏi, mấy người bạn có quan hệ tốt với Thẩm Giáng Niên, bà không nhớ trong đám đó lại có người xuất chúng như vậy.

Thẩm Giáng Niên vừa định trả lời, Lục Mạn Vân liếc cô một cái, "Không có hỏi con."

Thẩm Giáng Niên ấm ức nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, trong đầu tự nhiên nhảy ra làn đạn:

Đây là bạn gái tương lai của con!

Người đẹp nhất trên thế giới!

Đẹp đến nao lòng!

Không ai có thể so sánh được!

Mẹ yêu à, không được làm người ấy khó xử!

Con yêu cô ấy nhất!

Thẩm Thanh Hoà, bạn gái tương lai!

Em đến đây!

Thẩm Giáng Niên từ bên cạnh mẹ đi đến chỗ Thẩm Thanh Hoà, dựa vào cơ thể cô ấy đẩy đẩy mấy cái, giống như cho cô dũng khí, khẽ gọi, "Thẩm Thanh Hoà...." Cho dù bây giờ, người nói gì đi nữa, em cũng đồng ý hết, em cho người cơ hội chiếm tiện nghi, người có chiếm hay không? Không chiếm em sẽ tức giận!

"Cháu là bạn của Thẩm Giáng Niên." Đây là đáp án ổn thỏa nhất, giọng của Thẩm Thanh Hoà bớt thờ ơ hơn trước.

Bạn bè... Thẩm Giáng Niên không vui cho lắm, nhưng... suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết được đáp án này. Lục Mạn Vân ánh mắt dường như không dời đi, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Thanh Hoà, sẵn tiện đánh giá luôn con chim nhỏ nép vào người của người ta, dùng ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân con gái rượu luôn.

Mặc quần áo của con gái bà, từ phòng con gái bà đi ra, còn cái bộ dáng như con cún nhỏ trung thành bảo vệ chủ.

Lục Mạn Vân cau mày, theo kinh nghiệm hành nghề lâu năm của bà, cô gái bảo bối này sao giống như bị con gái bà bắt cóc vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.