Chương trước
Chương sau
Một người sẽ thực sự làm điều gì đó mà không có mục đích gì hết sao? Nói có mục đích thì có vẻ không thực dụng, nói đúng hơn là khi làm một việc gì đó, trong lòng thật sự không mang theo mong chờ gì hết sao? Đặc biệt, đó là việc đã lâu bạn không làm, điều gì đã khiến bạn thay đổi những thói quen trong quá khứ?

Tần Thư gần đây đến diễn đàn thường xuyên hơn và mỗi lần cô ấy đều sẽ kiểm tra thời gian đăng nhập lần cuối của Lê Thiển, vẫn giống như cũ. Lần đó, Lê Thiển rời diễn đàn đến giờ vẫn chưa đăng nhập lần nào nữa, Tần Thư nhấp vào bài trả lời lần trước, có hơn một ngàn chữ, tất cả đều là thao tác hướng dẫn cấp độ chuyên nghiệp, cô gần như đã dạy Lê Thiển cách làm lấy lòng cơ thể.

Nhưng bận tâm viết ra thì làm được gì? Người ta cũng đâu có xem. Tần Thư nhấp vào trang chủ cá nhân của Lê Thiển, ngoại trừ những mục bắt buộc trong diễn đàn, Lê Thiển đều viết cho có, ngay cả khuynh hướng tình dục, có lẽ cô ấy cũng tùy tiện viết, viết là: đồng tính luyến ái.

Trong lòng Tần Thư có điều không nói nên lời, cô đã im lặng nhiều năm vậy rồi, không xuất đầu lộ diện chắc chẳng sao. Nhưng quay đầu lại, Tần Thư tự an ủi bản thân: Có lẻ thái độ của Lê Thiển đối với cô vẫn còn hơi tiêu cực, giống như hồi cấp ba, người này đều bị cô chọc giận.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Thiển bắt đầu đăng nhập các diễn đàn đồng tính, đây cũng không phải chuyện xấu, điều đó chứng tỏ thái độ của Lê Thiển đối với đồng tính luyến ái đã thay đổi. Vậy cái thay đổi này, là ai đã làm Lê Thiển đi đến bước này? Nghĩ đến đây, đôi mày mới giãn ra lại cau lại.

Tâm tư của phụ nữ thật sự rất khó đoán, đoán tới đoán lui cũng không biết đồ ăn ngon hay dở, chắc tâm trạng cũng tựa như một món đồ ăn dở. Tần Thư đứng đứng dậy đi tắm, gột rửa mệt mỏi nhưng đầu óc rối bời vẫn còn, cô tắt máy tính đi ngủ.

Tòa nhà CBD Bắc Kinh, tầng 7, Thẩm Thanh Hoà tiễn Tần Thư đi, cô cởi đồng phục y tá, mặc áo sơ mi vào, muốn trực tiếp mở cửa, nhưng xuyên qua khe cửa, nhìn thấy một màn khiến cô sững sờ. Thẩm Giáng Niên vừa ban nãy đã ngủ, không biết thức dậy khi nào, cô ấy đang quỳ ở trên giường, khoả thân mà nhìn chằm chằm lọ thuốc.

Bộ ngực kiêu hãnh khẽ rung lên vì cử động của cô, vẽ nên một đường cong quyến rũ, Thẩm Giáng Niên đưa tay ra muốn lấy xuống chiếc lọ đang treo ở trên đó. Thẩm Thanh Hoà lập tức đẩy cửa đi vào, Thẩm Giáng Niên giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu, giơ tay sờ cổ, còn tỏ ra ngây thơ vô số tội, cô chỉ đang nghĩ, làm sao mới có thể để chất lỏng trong chai mau cạn, như vậy có thể hôn rồi.

"Em đang làm gì vậy?" Thẩm Thanh Hoà lạnh mặt nói.

"Chậm quá." Thẩm Giáng Niên có chút nóng nảy, "Muốn uống."

"..." Thẩm Thanh Hoà lần đầu gặp, có người truyền thuốc cảm thấy chậm, mà muốn uống.

"Không được." Thẩm Thanh Hoà lạnh nhạt từ chối, Thẩm Giáng Niên không vui, quỳ ở đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cái lọ treo, lòng tràn đầy oán hận.

"Nằm xuống trước đi." Thẩm Thanh Hoà sợ nhìn lâu sẽ lại nảy sinh dục vọng, mặc dù phía dưới vẫn còn đau nhưng sự yêu thích của cô đối với thân thể Thẩm Giáng Niên không hề giảm đi chút nào. Quả chín mọng trên ngực bị hơi lạnh kích thích làm cho căng cứng lại, lộ ra vẻ căng mọng. Thẩm Giáng Niên không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà muốn tránh xa dục vọng cũng chỉ có thể đi tới, "Em lạnh không? Muốn mặc quần áo sao?" Thẩm Giáng Niên lắc đầu, vươn tay, "Ôm." Thẩm Thanh Hoà nuốt nước bọt, "Tôi có thể ôm em, nhưng em không được cử động lung tung." Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, vẻ mặt trong sáng, không hiểu lắm, nhưng gật đầu.

Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu để ổn định trái tim. Ngay khi Thẩm Thanh Hoà ghé người qua, Thẩm Giáng Niên đã vội vàng nhướng người, sợ cô đụng phải kim, "Đừng nhúc nhích." Thẩm Thanh Hoà ôm lấy... Đây không phải ôm bệnh nhân, mà rõ ràng là ôm một tiểu yêu nghiệt đang động tình.

Khi Thẩm Giáng Niên đến trong vòng tay của Thẩm Thanh Hòa, cô ấy cứ ngước nhìn Thẩm Thanh Hoà, tự hỏi có phải bản thân phát sốt không, sao mắt lại nóng như lửa đốt. Thẩm Thanh Hoà dỗ dành cô: "Nhắm mắt lại ngủ một giấc đi." Thẩm Giáng Niên oh một tiếng, nhắm mắt giả vờ vài giây, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hoà với đôi mắt rực lửa.

Thẩm Giáng Niên an tĩnh được vài phút, lại bắt đầu cựa quậy, không nói mà chỉ cọ tới cọ lui khiến Thẩm Thanh Hoà có chút "nóng mặt", kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?" Thẩm Giáng Niên chôn mặt trong ngực cô mà cọ, cũng không nói lời nào hết. Thẩm Thanh Hoà không cho cô cọ, cũng không được, cái cọ tới cọ lui này, lập tức làm cho chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Thẩm Thanh Hoà mở ra, gương mặt cọ vào làn da mịn màng, Thẩm Giáng Niên thoải mái thở ra như một con mèo nhỏ, không ngừng cọ lên xương quai xanh của Thẩm Thanh Hoà, bởi vì nơi đó mới có thể có cái gọi là "quan hệ da thịt".

Cọ xương quai xanh tốt hơn là cọ vào ngực, đối với người bệnh, tính tình của Thẩm Thanh Hoà tốt đến không có lời nào để nói, để mặc cho Thẩm Giáng Niên cọ. Chẳng qua, cọ không được bao lâu, Thẩm Giáng Niên lại không hài lòng, muốn dùng cả cơ thể cọ xát, nhưng mà phát hiện cái cọ này không có cảm giác như da chạm da, vì vậy không vui nép vào vòng tay Thẩm Thanh Hoà, nỉ non. Ngay khi cơn tê dại ở xương quai xanh sắp giảm bớt, Thẩm Thanh Hoà lại phát hiện người trong lòng cô lại không yên phận, cái tay nhàn rỗi kia cởi cúc áo trước ngực cô.

Thẩm Thanh Hoà đoán được Thẩm Giáng Niên có thể muốn làm gì, không ngờ cô đoán đúng, cô đoán Thẩm Giáng Niên muốn cởi cúc áo của cô để cô ấy có thể chạm vào cô. Thẩm Giáng Niên đầu óc mơ hồ cũng không ngốc, cũng biết cách thử, nghịch cúc áo vài lần, thấy Thẩm Thanh Hoà không ngăn cản, cô yên lặng cởi cúc áo thứ hai, cảnh xuân dần dần lộ ra.

Thẩm Thanh Hoà không ngăn cản cô ấy, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời đi, Thẩm Giáng Niên chắc có chút chột dạ, lén nhìn Thẩm Thanh Hoà nhưng không dám nhìn thẳng. Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy đầu ngón tay của cô ấy trượt xuống chạm vào nút thứ ba, Thẩm Giáng Niên lặp lại chiêu cũ, lần này Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, cứ như vậy ánh mắt chạm nhau.

Ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà rất điềm tĩnh, khóa chặt trên người Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không né tránh, chớp mắt, cong môi cười. Cười không chút e ngại nào, khiến Thẩm Thanh Hòa bất lực.

"Không thể cởi cúc áo của tôi." Thẩm Thanh Hoà giơ tay đè tay Thẩm Giáng Niên lại. Thẩm Giáng Niên giữ chặt lấy cúc áo không chịu bỏ ra, sau đó đưa mặt dựa gần vào ngực Thẩm Thanh Hoà, hít một hơi thật sâu, "Thơm quá~" Chóp mũi còn cọ cọ vào, thở ra hơi nóng, khiến cơ thể Thẩm Thanh Hoà có chút ẩm ướt..

Đừng nói là Thẩm Thanh Hoà không ngăn cản, ngay cả có ngăn cản, thì Thẩm Giáng Niên vẫn muốn tiếp tục, có lẽ đã nhìn ra được, Thẩm Thanh Hoà sẽ không nổi giận với cô. Thẩm Giáng Niên muốn cởi quần áo của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà biết nhưng cũng không chiều theo ý người bệnh này, cô không sợ cái gì khác, chỉ sợ bản thân sẽ nhịn không được.

Dù sao đi nữa, Thẩm Giáng Niên đã bị kim đâm vào mu bàn tay, Thẩm Thanh Hoà hết lần này đến lần khác dỗ cô ấy, sau khi truyền hết thuốc, cô sẽ nhờ Thẩm Giáng Niên giúp cô cởi áo sơ mi ra. Ngay lập tức, Thẩm Giáng Niên trở nên phấn khích, Thẩm Thanh Hòa thực sự bất lực, biết rằng người ta bị bệnh sẽ có chút khác thường, nhưng mà Thẩm Giáng Niên, sự thay đổi này.... Nghĩ lại nếu như Thẩm Giáng Niên bị bệnh mà ở bên cạnh người khác... Hình ảnh đó, khiến Thẩm Thanh Hoà nhíu mày.

Người bệnh thường hay thất thường và thiếu kiên nhẫn. Vất vả lắm mới truyền xong một bình, Thẩm Giáng Niên tưởng đâu ra hết, lập tức đưa tay rút kiêm, Thẩm Thanh Hoà vội vàng cản cô lại, "Vẫn chưa xong." Lại thay một bình khác, mặc dù nhỏ, nhưng mà cũng nhỏ giọt, khiến cho Thẩm Giáng Niên cảm giác bị lừa, lập tức ấm ức.

Người bệnh khóc bất cứ khi nào họ muốn khóc, không có màn dạo đầu nào cả. Thẩm Thanh Hoà muốn sử dụng phương pháp cũ, nhưng không hiệu quả. Lòng bàn tay nóng rực của Thẩm Giáng Niên che lấy môi, cô không cho Thẩm Thanh Hoà hôn, hờn dỗi, ôm cũng không cho ôm, từ dưới thân Thẩm Thanh Hoà lăn xuống, khiến Thẩm Thanh Hoà giật mình.

Thẩm Giáng Niên bị chọc giận, cổ tay bị véo cũng không giãy giụa, nằm đó nức nở, hai vai khẽ run lên, khóc thật thương tâm. Thẩm Thanh Hoà đắp chăn cho cô, nhưng lại bị đá ra, lòng bàn tay ấm áp vô tình chạm vào tấm lưng nóng bỏng của cô, cả người Thẩm Giáng Niên run lên.

Thẩm Giáng Niên không cho phép Thẩm Thanh Hoà chạm vào cô, cũng không cho đắp chăn, cô rất cố chấp. Hờn dỗi cho đến khi túi glucose truyền xong rồi mà vẫn còn giận, nằm sấp không động đậy. Thẩm Thanh Hoà sợ cô thở không được, cho nên cúi đầu ôm cô, thế là Thẩm Giáng Niên lại lập tức giãy giụa nức nở.

Thẩm Thanh Hòa đã từng hầu hạ người bệnh, nhưng chưa từng hậu hạ người bệnh nào như thế này, nếu cô không chịu cởi quần áo, người này sẽ luôn cáu kỉnh, muốn gây rối cho đến khi nào theo ý mới thôi.

Nếu gặp phải người nhẫn tâm, có lẽ Thẩm Giáng Niên đã bị đánh một trận tơi bời, hoặc là bị bỏ mặc đến chết. Nhưng mà ai biết được người này tốt số, gặp trúng Thẩm Thanh Hoà, đối với người bệnh, tính Thẩm Thanh Hoà tốt vô cùng. Cô biết Thẩm Giáng Niên đang khao khát cái gì, đành cởi áo sơ mi, rồi cởi quần ra.

Trên người chỉ còn lại áo ngực và quần lót. Không phải Thẩm Thanh Hoà thẹn thùng không muốn cởi, mà bởi vì vào mùa này không có máy sưởi, trời rất lạnh, cô vừa mới khoẻ lại xong, đợi đến lúc Thẩm Giáng Niên khoẻ lại, thì bản thân lại tái phát bệnh.

Lần này, Thẩm Thanh Hoà cúi xuống, dùng thân thể mềm mại của cô bao phủ lên cơ thể Thẩm Giáng Niên. Rõ ràng là cảm nhận được sự thay đổi khi chạm vào, Thẩm Giáng Niên căng thẳng và khó khăn liếc nhìn lại. Bởi vì động tác nghiêng người, cảnh trên ngực Thẩm Thanh Hoà gần như lộ ra hoàn toàn. Dường như không thể nhìn rõ, Thẩm Giáng Niên cố gắng lật người, nhưng không thành công. Thẩm Thanh Hoà giúp cô xoay người lại, rồi đặt người này lên trên người cô, lần này Thẩm Giáng Niên không từ chối. Hiển nhiên, Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Hoà.

"Em xem đi, tôi nói chờ truyền thuốc xong, sẽ cho em ôm tôi cả đêm mà." Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt, Thẩm Giáng Niên khịt mũi, vươn tay xoa xoa ngực của cô ấy, cau mày nói: "Đau." Bị đè lâu thế bảo sao không đau cho được.

"Xoa cho em đi." Mặc kệ, Thẩm Thanh Hoà có đồng ý hay không, cô tự bắt lấy tay Thẩm Thanh Hoà đặt lên đó. Đương nhiên, Thẩm Thanh Hoà đồng ý rồi. Cảm giác mềm mại trên tay, vẫn làm người ta mê mẫn như ngày nào, luôn muốn dùng hết sức để chiếm hữu nó.

Nhưng đối với bệnh nhân, Thẩm Thanh Hoà vẫn nhẫn nhịn, nhưng tiểu yêu nghiệt lại không thèm đếm xỉa đến cô, cọ tới cọ lui, tiểu yêu nghiệt ưm ưm a a, rên rỉ rất nhiệt tình. Thẩm Thanh Hoà mím môi, tức giận nói: "Thoải mái vậy sao?" Nói thật, Thẩm Thanh Hoà rất sợ, sờ một hồi lại làm Thẩm Giáng Niên có cảm giác, cho nên cô chỉ biết chịu đựng, cho dù đối phương dùng thủ đoạn nào khiêu khích, thì cô vẫn hành động rất trong sáng. Đây không chỉ là Thẩm Thanh Hoà quan tâm đến Thẩm Giáng Niên, mà còn kiềm chế bản thân.

"Ưm ~ a ~" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Giáng Niên càng ửng hồng hơn, lông mi khẽ run, mắt hơi híp lại, môi hé mở, hơi thở Thẩm Thanh Hoà bắt đầu nặng nề khi nghe thấy giọng nói đầy câu dẫn kia, "Rên nhiệt tình đến vậy, xem ra không đau nữa, vậy ngừng xoa nha." Thẩm Thanh Hoà sợ xoa tiếp, cô thực sự muốn làm Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên mím môi, hô hấp vẫn gấp gáp, Thẩm Thanh Hoà đặt cô xuống bên cạnh, "Nằm xuống ngủ đi." Thẩm Thanh Hoà tắt đèn chính, Thẩm Giáng Niên vẫn ngồi trên giường, thấy Thẩm Thanh Hòa nhìn cô, cô nhấc chăn lên, mời người ta tiến lại đây. Thẩm Thanh Hoà lên giường, Thẩm Giáng Niên ngay lập tức chen vào vòng tay cô, cơ thể nóng như lửa của cô khiến Thẩm Thanh Hoà nóng lên theo.

Cô vốn muốn đợi Thẩm Giáng Niên ngủ say, cô sẽ lại dậy, nhưng mỗi khi Thẩm Thanh Hoà cúi đầu xuống, Thẩm Giáng Niên lại ngẩng đầu nhìn cô, với đôi mắt ướt át, "Nhắm mắt lại." Thẩm Thanh Hoà nói, Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, dụi người vào người Thẩm Thanh Hoà, khó chịu hừ hừ vài tiếng, "Sao vậy?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Khó chịu." Cô nắm lấy dây áo ngực của Thẩm Thanh Hoà, rồi lại ngước mắt nhìn với nét mặt hồn nhiên vô số tội, "Khát nước~"

Thẩm Thanh Hoà rót nước, nhưng Thẩm Giáng Niên không chịu uống, "Ngọt." Thẩm Thanh Hoà lục lọi trong bếp rất lâu nhưng không tìm thấy đường đâu hết, thế là định đi ra ngoài mua. Thẩm Thanh Hoà vừa ra khỏi nhà bếp, trong phòng khách tắt đèn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng cạnh tủ lạnh, trên tay còn đang cầm cái gì để ăn? Ngay khi Thẩm Thanh Hoà bật đèn, Thẩm Giáng Niên khỏa thân, trong tay cầm cây kem, liếm không ngừng.

... Rốt cuộc là có bao nhiêu nóng đây? Thẩm Thanh Hoà có muốn cướp cây kem đi cũng không cướp được, chỉ đành mang người trở về phòng, muốn cô quấn chăn mà ăn. Đáng tiếc Thẩm Giáng Niên vẫn không muốn, dựa thân thể nóng bỏng mịn màng vào trong lòng Thẩm Thanh Hoà, cọ cọ, "Ngọt." Vừa nói vừa đẩy cô về phía Thẩm Thanh Hoà ăn.

Thẩm Thanh Hoà liếm một cái tượng trưng, lạnh. Thẩm Giáng Niên chép chép miệng, hình như liếm hơi mệt, nên nép vào trong lòng Thẩm Thanh Hòa nghỉ ngơi. Cây kem bị liếm càng ướt hơn, tích tắc, một giọt chất lỏng màu trắng rơi xuống tay Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà ngồi đó, tìm khăn giấy, Thẩm Giáng Niên đột nhiên nắm lấy tay cô, liếm giọt chất lỏng màu trắng, "Ngọt." Nghĩ nghĩ, cô lại thêm một chữ, "Mềm." Vừa nói vừa liếm lên mu bàn tay Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà không có vị ngọt, thế là lại cầm cây kem quệt lên tay Thẩm Thanh Hoà.

"Em...." Thẩm Thanh Hoà không biết nên nói gì đây, Thẩm Giáng Niên nắm lấy mu bàn tay cô liếm đi liếm lại.

Bây giờ Thẩm Giáng Niên đã phát hiện ra một cách mới để ăn kem, lại bôi lên tay, Thẩm Thanh Hoà thấy cô ăn kem vui vẻ, cho nên cam chịu. Nhưng mà tiểu sư tử tò mò luôn muốn khám phá những vùng đất mới lạ, lần này thừa dịp Thẩm Thanh Hoà không chú ý, cây kem đã đập thẳng vào môi Thẩm Thanh Hoà, trúng vào răng của Thẩm Thanh Hoà.

Khi Thẩm Thanh Hoà lắc đầu bất lực, Thẩm Giáng Niên đã hơi đứng dậy, chạm vào môi cô ấy liếm một cách nhiệt tình. Khi hai người cùng nhau hôn nhau, không chỉ môi Thẩm Giáng Niên hơi lạnh mà đầu lưỡi của cô cũng hơi lạnh. Hôn sâu vào, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy có chút khó kiềm chế được, câu lấy đầu lưỡi kia tiến vào trong thế giới của cô, mút nhẹ, ngọt, đến cả răng cũng ngọt.

Một khi nụ hôn đã sâu, cả hai đều nghẹn thở nhưng vẫn không chịu tách ra, khi Thẩm Thanh Hoà muốn tiến sâu hơn, lại cảm thấy ngực lạnh. Cô nhìn xuống, thấy cây kem trong tay Thẩm Giáng Niên, không biết là cố ý hay vô ý, vừa chạm vào chỗ nhô ra trước ngực cô.

Một giây sau, tay của Thẩm Giáng Niên cử động, cầm kem xoay tròn, động tác xoa có chút mát lạnh khiến viên ngọc trên ngực Thẩm Thanh Hoà lạnh lên, nhưng cơ thể cô lại càng nóng hơn. Đây rõ ràng là cố ý, Thẩm Thanh Hoà vừa muốn giơ tay ngăn lại, Thẩm Giáng Niên lại cúi đầu, hé môi, chuẩn xác bắt được viên ngọc bị kích thích mà đang căng cứng lên.

Đầu lưỡi mềm mại liếm, thế giới ấm áp mút lấy, cùng với hàm răng trắng nõn cắn nhẹ... Cảm giác kia, quả thực.

Dục vọng bắt đầu trỗi dậy, bộ phận mẫn cảm dưới thân co giật không kiểm soát. Đêm nay, có ai chịu đựng được sự trêu chọc như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.