Chương trước
Chương sau
Một người, rất thương bạn, thương bạn đến tận xương tuỷ, nghe thì có vẻ hạnh phúc lắm đúng không? Thậm chí có đôi lúc còn cảm động. Nhưng mà gánh nặng hạnh phúc này chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Bà của Thẩm Giáng Niên, Quan Chi Viện, có ba người con trai và một con gái, Lục Mạn Vân lại là con út, cho nên cực kỳ được yêu thương. Mà năm đó, lúc Lục Mạn Vân sinh Thẩm Giáng Niên, từ lúc mang thai đến lúc sinh ra, vô cùng gian nan. Cho nên, đối với Thẩm Giáng Niên, không chỉ được Lục Mạn Vân yêu thương, mà còn có bà ngoại cô Quan Chi Viện yêu thương hết mực. Với tư cách là người trong cuộc, khi còn nhỏ, Thẩm Giáng Niên thích được bà ngoại thương yêu, nhưng dần trưởng thành, thì không còn tiếp xúc nhiều, cô dần không quen với chuyện đó.

Về phần Lục Viên Sơn, cha của Lục Mạn Vân, là một người làm cách mạng, cho nên tư tưởng cũng khác những người khác. Ở cái thời đại, trọng nam khinh nữ, ông ấy thì ngược lại, đứa con mà ông thương yêu chính là Lục Mạn Vân. Nhưng mà tình thương của người cha luôn khác mẹ, Lục Viên Sơn rất nghiêm khắc với Lục Mạn Vân, hai cha con vẫn thường xuyên cãi nhau.

Tính cách Lục Mạn Vân ít nhiều cũng theo tính Lục Viên Sơn, đến khi bà có con rồi, bà mới hiểu được, sự nghiêm khắc mà cha bà đối với bà, cho nên đối với Thẩm Giáng Niên, ở trong nhà, so với Thẩm Vạn Thành, thì Lục Mạn Vân đóng vai nhân vật mặt đen, thế cho nên Thẩm Giáng Niên rất sợ mẹ cô.

Lục Mạn Vân trưởng thành từ sớm, hơn nửa giờ đây cuộc sống không ngừng thăng hoa, cho nên Lục Viên Sơn không quản nhiều nữa, cho nên tình yêu không có chỗ nào để cất chứa, cho nên dời đến trên người Thẩm Giáng Niên. Thế nhưng, tính cách Thẩm Giáng Niên lạnh lùng còn ngông cuồng, chạy đi chạy đó khắp nơi. Mỗi lần hai vợ chồng già gọi điện thoại, Thẩm Giáng Niên căn bản là bận, cuối cùng hai người không gọi nữa liền trực tiếp qua đây.

Hôm nay cũng không chào hỏi một tiếng, tự thân lái xe đến đây, Thẩm Giáng Niên vừa bước vào, Quan Chi Viện lập tức ôm cô một hồi, vuốt tóc, xoa mặt, trìu mến gọi cô bằng biệt danh. Thẩm Giáng Niên nhận ra, mỗi lần bà ngoại cô gọi "Viên Bảo", Thẩm Thanh Hoà lại mím môi, ngay lập tức cô xấu hổ không thôi, ngại ngùng nói: "Thôi mà bà ngoại ơi, hôm nay có bạn cháu đến chơi, bà đừng gọi biệt danh cháu nữa mà." Viên bảo.... Khi còn nhỏ cảm thấy cái biệt danh này rất đáng yêu, lớn lên rồi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy cái tên này mỗi lần bị gọi giống như một con cún cưng vậy.

"Bạn của cháu, tên gì?" Quan Chi Viện chỉ lo quan tâm đến Thẩm Giáng Niên, người già rồi, thị lực không tốt lắm, nghe vậy liền chào đón Thẩm Thanh Hoà: "Cháu cũng ngồi đi, đừng đứng đó." Lục Mạn Vân nghe bên ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện, biết Thẩm Giáng Niên đã về, đứng ở cửa, nhìn thoáng qua, thấy Thẩm Thanh Hoà lễ phép đứng ở đó, còn cúi đầu chào mẹ bà, rất lễ phép: "Bà gọi cháu Thanh Hoà là được ạ."

"Thẩm Thanh Hòa, cô ấy tên là Thẩm Thanh Hòa." Thẩm Giáng Niên nhân cơ hội này bò ra khỏi vòng tay Quan Chi Viện, đầu tóc bị xoa rối tung!

"Cùng họ với Viên Bảo nhà bà a." Quan Chi Viện tươi cười. Thẩm Thanh Hoà ngồi ngay ngắn, "Đúng vậy ạ." Câu trả lời rất lễ phép, khiến Thẩm Giáng Niên nhìn người này vài cái, dáng vẻ nghiêm trang của Thẩm Thanh Hoà, nói sao đây ta... trông có chút đáng yêu.

"Sao lại còn mang quà đến chứ?" Quan Chi Viện hỏi với giọng điệu nghi vấn, bà quay đầu nhìn Thẩm Giáng Niên, "Không thể tùy tiện nhận quà tặng của người ta, ông ngoại còn mà biết, lại dạy dỗ con một phen." Lục Viên Sơn kiêng kỵ nhất là việc tặng quà, người đến nhà ông ấy tặng quà, ban đầu không biết còn mang qua, sau này lại không dám, vì sợ bị mắng.

"Đừng mắng cháu mà, muốn mắng thì mắng giáo sư Lục á, quà này không phải cho cháu." Thẩm Giáng Niên vội vàng phủi trách nhiệm, cô vẫn còn nhớ rõ, thời còn nhỏ lỡ nhận quà của phụ huynh, nói gì đó muốn tặng cho ông ngoại, cô ngây thơ cầm quà về, thế là bị Lục Viên Sơn đánh cho một trận.

"Lại hờn dỗi gì với mẹ cháu rồi hả?" Quan Chi Viện cười, "Mở miệng là gọi giáo sư Lục." Vừa nói vừa xoa tai Thẩm Giáng Niên, cô nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Hoà, có chút mất tự nhiên, "Bà ngoại, hai người nói chuyện đi ạ, cháu vào trong nhà bếp xem thế nào." Thẩm Giáng Niên nắm tay bà ngoại, khảy khảy mấy cái, ám chỉ: "Bà ngoại, hai người nói chuyện thì nói, đừng có tuỳ tiện hỏi chuyện cá nhân của người ta nha~" vừa nói vừa nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, chớp chớp mắt, có chút tinh nghịch, cũng ám chỉ người này: Đừng có nói ngày sinh của người đó.

Quan Chi Viện ừ một tiếng, Thẩm Giáng Niên vừa mới rời đi, Quan Chi Viện vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: "Thanh Hoà, ngồi chỗ này đi, để ta nhìn cháu rõ hơn nào." Thẩm Thanh Hòa vâng một tiếng, rồi đứng dậy đi qua đó ngồi. Quan Chi Viện cười nói: "Thị lực của bà già này không tốt lắm, gần đây mới nhìn thấy rõ được chút, Thanh Hòa đẹp thật đó, thảo nào Viên Bảo nhà ta lúc nói chuyện hay nhìn cháu."

.... Người lớn tuổi này, ánh mắt cũng tốt quá đi.

"Nhìn thấy gương mặt của cháu, ta cứ có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu rồi." Quan Chi Viện nói cũng khá khách sáo, vừa nhìn đã biết người này có xuất thân không hề đơn giản, đặc biệt là bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề này, mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng mà cũng còn hấp dẫn lắm, "Quê quán ở đâu vậy?" Quan Chi Viện hỏi tiếp.

"Quê cháu ở Bắc Kinh ạ." Thẩm Thanh Hoà thành thật trả lời, ừm, người lớn tuổi này bắt đầu rồi.

"Bắc Kinh sao? Thế cũng giống Viên Bảo rồi." Quan Chi Viện cứ mở miệng là Viên Bảo nhà bà thế này viên bảo nhà bà thế nọ, điều đó cho thấy bà ấy rất thương yêu Thẩm Giáng Niên, "Một cái khoa tay múa chân không thể viết ra được hai chữ Thẩm, chúng ta coi như người một nhà."



Người một nhà, cái từ này, không tồi.

"Thanh Hoà làm sao quen biết được Viên Bảo nhà ta?"

"...." Thẩm Thanh Hoà suy nghĩ rồi trả lời, "Bạn bè giới thiệu ạ, cũng có làm việc với nhau."

"Quen biết nhau bao lâu rồi?". truyentop.net

"Dạ, cũng mới không lâu."

"A, phải không?" Quan Chi Viện có chút ngoài ý muốn, "Nhìn hành động của Viên Bảo, ta còn tưởng hai đứa quen biết nhau lâu rồi."

"...." Thẩm Thanh Hoà chỉ có thể nói, "Thẩm Giáng Niên khá hiếu khách, cho nên khá nhiệt tình với cháu ạ." Giờ cô có thể nói cái gì nữa đây?

Quan Chi Viện cười cười, cưng chiều nói: "Đừng nói như vậy, ta nhìn con bé lớn lên, ta hiểu rõ nhất tính tình của nó. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Lê Thiển có thể tính là bạn tốt, còn có Tần Thư nữa, còn những người khác, con bé đều thờ ơ."

Thẩm Thanh Hòa thực sự kinh ngạc, Quan Chi Viện biết rõ như vậy, "Con người mà, có chút tính tình cũng bình thường ạ."

"Thế quan hệ của Thanh Hoà với Viên Bảo nhà ta tốt chứ?"

Tốt sao? Quan hệ của các cô, hình như không thể dùng một từ để nói, nhưng mà nói chuyện với Quan Chi Viện, không thích hợp nói dài dòng, "Còn có thể ạ." Thẩm Thanh Hoà tìm từ để nói.

"Sau này, vẫn giữ liên lạc với nhau chứ?" Quan Chi Viện đột nhiên hỏi vậy, Thẩm Thanh Hoà giật mình, cân nhắc nói, "Cái này cũng khó nói lắm ạ." Quan hệ giữa người với người tưởng chừng rất bền chặt, nhưng lại là hư ảo, không biết điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.

Quan Chi Viện chậm rãi ừ một tiếng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, nói: "Viên Bảo, nói thế nào nhỉ, đừng nhìn đầu óc linh hoạt, kỳ thực là người rất kiên định."

Thẩm Thanh Hoà không hiểu ý của bà nên tiếp tục nghe: "Ta thấy Viên Bảo rất quan tâm đến cháu." Quan Chi Viện chỉ vào bếp, "Vừa rồi con bé ở bên kia, nhìn qua đây mấy lần, chắc là đang nhìn cháu, con bé có đôi khi sẽ chiêu trò, nhưng mà nói đến cùng cũng là một đứa ngốc."

.... Thẩm Thanh Hoà cảm thấy, người lớn tuổi này đầu óc rất minh mẫn, đâu ra giống một người già cổ lai hy.

"Đứa ngốc, thường hay kiên định, muốn cái gì nhất định phải có được." Giọng nói của Quan Chi Viện dịu dàng, kéo Thẩm Thanh Hoà vào trong hồi ức, "Lúc nhỏ, muốn tìm một người bạn cùng chơi, nửa đêm còn trèo tường bò vào trong nhà người ta, cuối cùng, thì mắc kẹt ở trên đó không xuống được." Quan Chi Viện thở dài, "Nếu như là những đứa trẻ khác, chắc đã khóc vì sợ, nhưng mà con bé ở đó tìm cách để xuống, đến cuối cùng thì mệt quá, nằm ở trên đó ngủ luôn, nếu không phải nửa đêm Mạn Vân phát hiện con bé không có ở trong phòng, có lẽ con bé bị lạnh cả đêm, nhưng mà ngày hôm sau, vẫn sang nhà kế bên tìm bạn nhỏ chơi cùng."

Thẩm Thanh Hoà đại khái hiểu ý của Quan Chi Viện, trong lòng có chút đau xót, nhưng lại không khỏi mỉm cười một cái: "Hồi nhỏ cô ấy thật đáng yêu."

"Đúng là rất đáng yêu. Trong quân khu cũ, có rất nhiều trẻ con, nhưng mà con bé được cưng chiều nhất."

Ồ, khu quân sự, Thẩm Thanh Hoà nắm được từ khoá.

"Ta già rồi, tầm nhìn ngày càng hạn hẹp, nói mấy lời này, cháu không thấy chán chứ?" Quan Chi Viện xoa bóp chân, giống như hơi mệt.

"Không có ạ." Ngược lại, Thẩm Thanh Hoà nghe rất thú vị.

"Vậy ta nói với cháu tiếp nhé?" Quan Chi Viện rất thích nói về Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà gật đầu, "Được ạ, cháu sẵn lòng nghe." Đây là lời thiệt tình.

Thẩm Giáng Niên không biết bà ngoại nói gì mà chọc cười Thẩm Thanh Hoà mấy lần, Thẩm Giáng Niên lén nhìn ra cửa nói: "Giáo sư Lục, Quan phu nhân cùng với Lục lão gia, sao lại đến vậy?"

"Ngoài việc nhớ con ra, thì còn có lý do khác à?" Lục Mạn Vân cũng đoán được, bởi vì hai vợ chồng già gọi điện thoại mấy lần. Mặc dù trước kia cũng có gọi, nhưng Lục Mạn Vân nói Thẩm Giáng Niên bận, thì hai vợ chồng già sẽ không nói gì nữa. Nhưng lần này, bà có nói bận, thì hai vợ chồng già vẫn kiên trì gọi, hỏi khi nào Thẩm Giáng Niên về. Số lần hỏi càng nhiều, Lục Mạn Vân không còn cách nào, chỉ thể nói: "Khi nào con bé về, con sẽ nói cho ba mẹ."

Điều bà không ngờ là hôm qua bà gọi nói Thẩm Giáng Niên sẽ về, thế là hai vợ chồng già sáng sớm đã đến đây. Vừa thấy hai người đến không có mang theo tài xế, làm cho Lục Mạn Vân hoảng sợ, "Lần sau đừng tự lái xe đến, để tài xế lái đi."

Lúc Thẩm Giáng Niên không có ở nhà, Lục Viên Sơn chơi cờ với Thẩm Vạn Thành, vốn là Lục Mạn Vân trò chuyện với Quan Chi Viện, nhưng mà bà ấy không vui cho lắm, cho đến khi Thẩm Giáng Niên về đến, bà mới chịu cười, "Nếu con không có việc, thì gọi điện thoại cho bà ngoại con nhiều một chút, bà ấy lớn tuổi thế rồi, không có thích thứ gì khác, chỉ thích con."



"Con có chút khó hiểu, Quan phu nhân, không phải quan tâm đến mẹ lắm sao?" Thẩm Giáng Niên không tưởng tượng ra được.

"Bà ấy quan tâm đến mẹ là một chuyện, quan tâm đến con là chuyện khác."

"Nhưng mà, rõ ràng quan tâm đến con, thế mà vừa rồi còn gọi biệt danh của con ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, làm con xấu hổ muốn chết."

"Có cái gì mà xấu hổ, biệt danh thôi, nếu Thẩm Thanh Hoà chê cười con, cho thấy người này chẳng ra gì."

"...." Thẩm Giáng Niên không thể bác bỏ.

"Bà ngoại con quan tâm đến con, đương nhiên bà ấy có lý do." Lục Mạn Vân nói đầy ẩn ý, Thẩm Giáng Niên hỏi, "Lý do gì ạ?" Thấy Lục Mạn Vân phớt lờ cô, cô đuổi theo nói: "Con chưa từng thấy, có bà ngoại nào yêu cháu gái đến thế, đến bạn tốt xung quanh cũng đi hỏi ngày sinh của người ta, tính xem hợp hay không hợp."

'Không thể phủ nhận, bà ngoại con nói người không hợp, đúng thật là không hợp."

"...." Thẩm Giáng Niên lại không nói nên lời, quả thật từ nhỏ cô đã nhiều lần kết bạn bất cẩn, cuối cùng chịu thiệt thòi vì không nghe lời bà.

"Con mặc kệ, bà ngoại không thể hỏi tử vi của Thẩm Thanh Hoà, cũng không thể để cho bà bói toán." Thẩm Giáng Niên nói một cách thô lỗ.

"Sợ à, sợ bà ngoại con tính toán bảo hai đứa không hợp à?" Lục Mạn Vân hỏi lại.

"...." Thẩm Giáng Niên lại không nói nên lời, đúng vậy, cô sợ. Quan Chi Viện sinh ra trong một gia đình danh giá, đọc vô số sách, Thẩm Giáng Niên nhớ rõ, lúc cô còn nhỏ, cô hỏi bà ngoại bất kể thứ gì, bà đều có thể trả lời được hết, cho dù mấy cái chữ kỳ quái, bà ngoại cũng sẽ đọc ra.

Khi nhỏ, Thẩm Giáng Niên biết bà ngoại cô cũng biết bói toán, nhưng cô cũng cảm thấy không có gì lạ, chỉ cảm thấy bà rất lợi hại. Nhưng khi lớn lên, bà ngoại sẽ nói cho cô nghe mấy thứ kỳ lạ hơn, cái gì mà Chu dịch, bát quái đồ, kinh dịch, gì mà số mệnh.... Giáo viên nói với cô, cái này là mê tín dị đoan.

"Hợp hay không hợp, là do con người tạo thành." Thẩm Giáng Niên phân cao thấp nói.

"Nếu như thế thì sợ cái gì?" Lục Mạn Vân vừa nói vừa duỗi tay ra, "Lấy muối cho mẹ." Thẩm Giáng Niên tiện tay cầm hộp gia vị đưa qua. Lục Mạn Vân cầm lấy, "Con đừng đứng ở đây thêm phiền cho mẹ, nếu sợ bà ngoại con hỏi, thì đi ra ngoài canh đi, chứ nếu không lỡ đâu hỏi thật, lúc đó có hối hận cũng vô ích." Lục Mạn Vân cầm hộp gia vị đặt xuống, rồi cầm hộp muối lên.

Cũng phải, cô trốn ở đây một lúc rồi, nên đi ra ngoài thôi. Thẩm Giáng Niên vừa đi ra, đã nghe Quan Chi Viện nói: "Phải nói, hai người gặp được nhau là do duyên phận, cũng là một loại vận mệnh, nếu không, ông cha ta cũng sẽ không phát minh ra từ 'số mệnh đã được định sẵn'."

Trên trán Thẩm Giáng Niên có ba vạch đen, quả nhiên nói đến đề tài này rồi à? Thẩm Giáng Niên lập tức nhảy ra, la lên một tiếng, "Bà ngoại!" Sau đó nháy mắt với Thẩm Thanh Hoà, rồi nói, "Thẩm Thanh Hòa, mẹ em ở trong bếp gọi người đi vào đó." Thẩm Thanh Hoà ngẩn ra, sau đó đứng dậy đi vào bếp."

"Ôi, bà ngoại, xem bói nhiều mệt đầu, bà đừng tính nữa, con với Thẩm Thanh Hoà chỉ là bạn bè bình thường, không thân lắm." Thẩm Giáng Niên nói như đạn đại bác; "Sau này, con với cô ấy cũng chỉ là bạn bè bình thường, bà đừng không cần tính cho cô ấy nữa."

"Có bao nhiêu bình thường?" Quan Chi Viện cười nói.

"Chính là không gặp thì không nhớ, lâu ngày sẽ quên."

Trên đường vào bếp, Thẩm Thanh Hoà nghe rõ từng chữ, cô biết Thẩm Giáng Niên có thể chỉ đang dỗ dành bà ngoại, nhưng những lời này nghe xong lại khiến lòng cô thắt lại.

"Tiểu Niên bảo cháu vào trong này à?" Lục Mạn Vân hỏi, Thẩm Thanh Hoà vâng, "Nếu không phiền, có thể để cháu nấu hai món được không?"

"Làm gì có đạo lý để khách xuống bếp chứ." Lục Mạn Vân nghe ngóng trong phòng khách có tiếng cười đùa, liền nhỏ giọng hỏi, "Cháu đã đến rồi, cũng vừa đúng lúc, hay là tâm sự đôi chút đi."

"Vâng."

"Thẩm tiểu thư là người sáng suốt, cho nên ta đây cũng không nói giảm nói tránh." Lục Mạn Vân nói thẳng: "Tiểu Niên nhà ta, là đứa cháu gái duy nhất trong nhà, lúc mang thai con bé, có hai lần suýt sảy thai, khi sinh có bé, bởi vì một số lý do, mà thiếu chút nữa mang cái mạng này của ta đi luôn, cho nên, cháu cũng thấy rồi đấy, mẹ ta rất thích con bé, ta cũng thế, ta dùng cả tính mạng để mang con bé đến thế giới này, ta hy vọng con bé được hạnh phúc, có một gia đình trọn vẹn."

Thẩm Thanh Hoà mím môi, "Vâng."



"Thẩm tiểu thư là người ưu tú, chắc không ít người theo đuổi, ta cũng hy vọng cháu có thể hạnh phúc." Lục Mạn Vân lúc này có vẻ rất lãnh đạm vô cảm, Thẩm Thanh Hoà cũng vâng cho qua.

"Ta hy vọng cháu không vì điều này mà trách ta, bởi vì đối với cháu mà nói chỗ ta đây cũng không có gì nguy hại." Lục Mạn Vân vừa xào bắp cải vừa nói, "Ta là mẹ của Thẩm Giáng Niên, nếu là người khác, thì chưa chắc gì đã mời cháu về nhà nói mấy thứ này."

"Vâng."

"Nhưng mà, ta đây nói với tư cách là mẹ của Thẩm Giáng Niên. Từ một góc độ khác." Lục Mạn Vân đã xào bắp cải xong, đổ ra dĩa, nói tiếp: "Ta là Lục Mạn Vân, nếu cháu muốn, chúng ta có thể làm bạn."

Lần này, Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, Lục Mạn Vân thản nhiên nói: "Ta cũng không có ý gì khác, cháu rất hợp mắt ta, nhưng mà trong lòng có quá nhiều tâm sự, có phải không ngủ được đúng không?"

Thẩm Thanh Hoà vẫn không lên tiếng, Lục Mạn Vân tiếp tục nói: "Trong lòng có quá nhiều phiền muộn, sẽ làm người ta sinh bệnh, bất kể là thế nào, thì ta vẫn hy vọng cháu khỏe mạnh." Bà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Hoà, để tìm kiếm chút biểu cảm của người này mấy lời nói của bà, "Ta là một người biết lắng nghe, nếu một ngày nào đó, cháu muốn nói, thì có thể tìm ta."

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, hơi mỉm cười nói: "Thật ra, cháu đã đặt vé chiều nay bay." Thẩm Thanh Hoà giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Vốn dĩ, cũng không định ở lại ăn trưa, xong cái này rồi cháu sẽ đi, chỗ Thẩm Giáng Niên, trông cậy vào Ngài." Thẩm Thanh Hoà nói xong, dứt khoát xoay người rời đi, lần này làm cho Lục Mạn Vân ngây người.

"Người đã đặt vé máy bay?" Thẩm Giáng Niên nghe thấy Thẩm Thanh Hoà phải đi, hơn nữa là ngay bây giờ, lập tức hai mắt đỏ bừng, "Sao người không nói với em là sẽ đi?" Lại rời xa cô, chết tiệt.

Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn Lục Mạn Vân, Lục Mạn Vân lên tiếng và nói: "Thẩm Thanh Hoà có nói với mẹ, nhưng mẹ không nói cho con biết." Thẩm Giáng Niên giả điếc, hỏi với đôi mắt đỏ hoe: "Thẩm Thanh Hoà, em hỏi người, tại sao người lại không nói cho em biết? Đến cả rời đi cũng không dám nói cho em biết, có phải hay không?"

Thẩm Thanh Hoà mím môi dưới, thản nhiên nói: "Không phải tôi không dám, mà là không cần thiết."

"Không cần sao?" Thẩm Giáng Niên dường như không thể tin lời này lại có thể thốt ra từ miệng Thẩm Thanh Hoà, bọn họ mới ở bên nhau mấy ngày, thật ngọt ngào...

"Không làm phiền mọi người nữa." Thẩm Thanh Hoà không nói nữa, cúi đầu chào tạm biệt Quan Chi Viện: "Chào bà ạ." Nói xong, xoay người trực tiếp rời đi, Thẩm Giáng Niên sửng sốt một giây, lòng tự tôn của cô lại bùng cháy, khi Thẩm Thanh Hoà vừa bước ra cửa, cô lập tức lao ra ngoài.

"Mẹ hỏi được ngày sinh rồi chứ?" Lục Mạn Vân hỏi.

"Ừ."

Lục Mạn Vân cảm thấy ngoài dự kiến, "Làm thế nào hỏi được ạ?"

"Dùng ngày sinh của Viên Bảo đổi lấy."

"...." Lục Mạn Vân hỏi: "Vậy kết quả thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.