Chương trước
Chương sau
Nói dối là phải trả giá. Cái giá phải trả của Thẩm Giáng Niên, chính là thật sự phải đi nội soi dạ dày. Nội soi dạ dày rất khó thực hiện nếu không đặt lịch trước, giờ này Thẩm Giáng Niên đang ôm chút hy vọng, không đặt lịch được, nào ngờ, Thẩm Thanh Hoà nói: "Bác sĩ vừa rồi là bạn của tôi, tôi đã bảo cô ấy sắp xếp rồi."

Thẩm Giáng Niên cười một cái ra vẻ 'cảm kích', suýt chút nữa rơi lệ vì cảm động. Nhân mạch của Thẩm Thanh Hoà quá rộng, quả thực không thể ngờ tới được, ở Bắc Kinh hay Thượng Hải đều có người quen, đúng là trưởng quan của cô, rất có quyền lực.

".... Cậu nói gì?" Lê Thiển cho rằng bản thân nghe lầm.

"Mình phải đi nội soi dạ dày." Thẩm Giáng Niên vẫn báo cáo tình huống bất ngờ này cho Lê Thiển.

"Bảo bối, chúng ta chỉ chế tạo cơ hội tình cờ gặp nhau, đâu phải thật sự tới khám bệnh đâu." Cô gái ngốc này làm sao thế? Nhập diễn quá sâu rồi!

"Mình biết, nhưng mà mình thấy nội soi dạ dày không đau, cho nên không sao." Giọng điệu của cô rất tùy ý, giống như thật sự đến bệnh viện nội soi dạ dày vậy.

"Để được ở cùng Thẩm Thanh Hoà, chúng ta đâu cầu trả cái giá đắt như vậy... cái đó là đưa ống vào trong người...."

"Trước kia, mình cũng hay đau dạ dày, mẹ nuôi của cậu cũng bảo mình đến làm, nhưng mà mình không đi." Thẩm Giáng Niên nói thật, bao tử của cô cũng hay đau, nhưng mà không có nghiêm trọng. Lục Mạn Vân vẫn luôn nói cô, dành chút thời gian đi nội soi dạ dày, tuổi còn trẻ không thể nào mà bao tử cứ đau suốt được chứ? Thẩm Giáng Niên dạ dạ vâng vâng đồng ý, nhưng mà lại không thèm đi, cô không thích bệnh viện.

Ngay cả mẹ ruột cũng mang ra để nói, Lê Thiển biết, người này sẽ không thay đổi ý định, "Nhưng mà mình không yên tâm, Thẩm Thanh Hoà cũng đang bị thương, cậu làm nội soi dạ dày, cần phải có người đi theo, lỡ đâu cần có người đỡ thì sao." Lê Thiển nói cũng không sai.

Cuối cùng, hai người thống nhất, Lê Thiển sẽ nấp trong chỗ tối, nếu có gì cần thiết sẽ nhảy ra.

"Bạn của em thật sự đau dạ dày à?" Bác sĩ thắc mắc, nếu là giả, thì cô gái này cũng diễn sâu ghê.

"Vâng, tối hôm còn uống rượu thức khuya." Thẩm Thanh Hoà lắc lắc cánh tay phải hơi đau nhức, "Cô giúp cô ấy sắp xếp đi."

"Đợi tôi hỏi tình hình cụ thể của cô ấy đã." Bác sĩ dù sao cũng có y đức, không thể tùy tiện nội soi dạ dày người ta. Cô bảo Thẩm Thanh Hoà ra ngoài chờ, rồi gọi Thẩm Giáng Niên vào, mở máy tính lên gõ không ngừng, Thẩm Giáng Niên không biết bác sĩ đang viết cái gì, cho nên đứng bên cạnh nhìn.

"Cô thật sự đau dạ dày à?" Bác sĩ hỏi.

"Đúng là có đau, nhưng mà tôi cũng không muốn nội soi dạ dày lắm, nhưng mà tôi đã đồng ý với Thẩm Thanh Hoà là làm." Thẩm Giáng Niên biết vị bác sĩ là người sáng suốt, vừa rồi không vạch trần cô, có phải có nghĩa là sau này cô có thể ở chỗ bác sĩ tìm hiểu được nhiều thông tin của Thẩm Thanh Hoà không? Cho nên, Thẩm Giáng Niên lựa chọn thành thật với bác sĩ, cũng muốn thiết lập mối quan hệ bạn bè thân thiết với người này.

"Dù sao cũng là người trẻ tuổi." Sau khi gõ bàn phím, bác sĩ ngước mắt lên nhìn Thẩm Giáng Niên, mắt vẫn còn hơi sưng, Thẩm Giáng Niên bị bác sĩ nhìn như thế, cô cau mày có chút khó chịu.

"Ngày hôm qua, cô khóc là vì cô ấy à?" Bác sĩ đột nhiên hỏi.

".... Đúng."

"Cô thích Thẩm Thanh Hoà sao?"

"Vâng." Gương mặt Thẩm Giáng Niên hơi ửng hồng.

"Thẩm Thanh Hòa thích cô không?" Giọng nói của bác sĩ rất nhẹ nhàng.

"..." Thẩm Giáng Niên không trả lời, cô hơi quay đầu lại, sắc mặt có chút không thoải mái.

"Cô ấy không thích cô, cô sẽ tiếp tục thích cô ấy chứ?" Bác sĩ nhìn sang chỗ khác, mở ngăn kéo lấy bệnh án ra, còn đang viết gì đó nữa.

"Sẽ." Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng mà kiên quyết đáp.

"Cô ấy có thể khiến cô rất mệt và tổn thương, cô vẫn muốn tiếp tục thích cô ấy?"

"Đúng."

"Cô có thể kiên trì được bao lâu?"

"Hiện tại cô hỏi tôi, tôi cũng không biết, chí ít hiện tại sẽ không từ bỏ."

"Vậy tôi khuyên cô mau chóng từ bỏ đi." Giọng nói của bác sĩ khá lạnh lùng.

Một lúc sau, trong văn phòng không có bất cứ tiếng động nào, chỉ có tiếng cọ đầu bút của bác sĩ. Thẩm Giáng Niên sắc mặt lạnh đi, "Đây là chuyện của tôi, người khác không thể quyết định. Nếu như cô cũng ở đây cản trở tôi, vậy xem ra tôi đã đánh giá sai người."

Sau một hồi im lặng, có lẽ bác sĩ đã viết xong, cô ấy cất bút, liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đang đứng bên cạnh nói: "Tôi không cản trở cô, tôi là người ngoài cuộc tỉnh táo, còn cô là người trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường."

"Cô căn bản cũng không hiểu tôi, người ngoài cuộc tỉnh táo như cô cơ bản không có giá trị để tham khảo ý kiến." Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên không mấy thân thiện, đúng vậy, mỗi khi đề cập đến Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ trở nên sắc sảo.

"Cô cũng không hiểu rõ tôi, dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ giúp cô?" Bác sĩ hỏi lại.

Đúng vậy, cô dựa vào cái gì đây? Nếu nhất định phải có lý do, có lẽ chỉ có thể nói là do trực giác, "Tôi cảm thấy, cô và tôi có mục tiêu chung."

"Hửm?"

"Từ tận đáy lòng, tôi hy vọng Thẩm Thanh Hoà sẽ tốt."

Bác sĩ nhếch khóe môi bị khẩu trang che lại, cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ hỏi: "Xác định cần nội soi dạ dày, tôi đi gọi khoa tiêu hóa và khoa gây mê."

"Làm."

Bởi vì có người quen đánh tiếng trước, cho nên giọng điệu của bác sĩ gây mê vốn đã dịu dàng lại càng dịu dàng hơn, bác sĩ khác cũng vậy.

"Gần đây cô có uống thuốc hoạt huyết không?" Bác sĩ hỏi, Thẩm Giáng Niên thành thật trả lời là không uống. Nhìn thấy người sắp nội soi dạ dày đang tươi cười, còn người đẹp đứng kế bên sắc mặt lạnh lùng, chân mày vẫn hơi nhíu lại, an ủi cô: "Làm nội soi dạ dày không đau, sẽ không sao đâu." Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, ánh mắt u ám nhìn bác sĩ, "Là cô ấy làm, không phải tôi."

"Tôi biết." Bác sĩ nội soi dạ dày cũng rất nghiêm túc, "Tôi nói với cô, đừng lo lắng cho cô ấy." Thẩm Giáng Niên mỉm cười, Thẩm Thanh Hoà là đang lo lắng cho cô nha, cô giơ tay cố gắng tránh đi cánh tay phải bị thương của Thẩm Thanh Hoà, kéo Thẩm Thanh Hoà lại, nói khẽ đùa giỡn, "Trưởng quan, tiểu binh không sợ nha." Dáng vẻ rất nghịch ngợm.

Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn cô ta, sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng không hất tay Thẩm Giáng Niên ra. Không biết vì sao, Thẩm Giáng Niên cảm thấy Thẩm Thanh Hoà lúc này cũng lãnh đạm, đột nhiên có chút đáng yêu, cô cũng không có sợ người này như vậy.

Thẩm Giáng Niên mỉm cười, Thẩm Thanh Hoà còn cách nào đâu, chỉ đành than thở: "Biết vậy, tôi hôm qua bảo em đi ngủ sớm. Em a, không ngoan chút nào." Thẩm Giáng Niên không phản bác, để mặc người này muốn nói gì thì nói, Thẩm Thanh Hoà nói gì cũng được hết, dạy dỗ cô cũng được nha.

"Túi của em đâu?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ đến cái gì đó.

"Đây nè." Thẩm Thanh Hoà đưa cho cô, thấy cô lấy điện thoại ra nghịch nghịch. Thẩm Giáng Niên bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà, nói rõ ràng: "Em để điện thoại ở chế độ im lặng, nếu có điện thoại cũng không cần nhận." Trông giống như rất sợ Thẩm Thanh Hoà chạm vào điện thoại của cô.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không tùy tiện chạm vào đồ của em đâu." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói, Thẩm Giáng Niên mỉm cười, không quan tâm đến giọng điệu lạnh nhạt của người này.

"Thẩm Giáng Niên!"

Bác sĩ gọi tên.

"Bệnh nhân tự mình đi vào." Bác sĩ ở bên trong nhắc nhở.

Tim Thẩm Giáng Niên run lên, cô không thích bệnh viện, trước khi vào còn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hoà, ánh mắt đáng thương vô cùng khiến lòng Thẩm Thanh Hoà mềm nhũn: "Đi đi, tôi ở đây đợi em."

Cầm lọ thuốc, Thẩm Giáng Niên vội vàng quay lại: "Trưởng quan." Cô ngẩng đầu run rẩy gọi.

"Có."

"Lát nữa, nếu em không thể tỉnh lại..."

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà nhíu mày thật sâu, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

"Không, ý em là, nếu em tỉnh hơi chậm, người hãy nói gì đó dễ nghe với em, em sẽ tỉnh nhanh hơn."

"Cái gì mà dễ nghe?" Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô hiểu lầm ý của Thẩm Giáng Niên, cho rằng nói sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, cúi đầu nói: "Người nói gì cũng dễ nghe hết." Cuối cùng, còn sợ Thẩm Thanh Hoà áp lực, bổ sung thêm, "Người nói gì cũng được hết, nhưng đừng có nhân lúc em ngủ mà mắng em đó." Người này khá trẻ con, Thẩm Thanh Hoà không biết cái đầu nhỏ kia nghĩ cái gì nữa.

"Thẩm Giáng Niên?" Bác sĩ chờ không được, đi ra ngoài tìm người. Thẩm Giáng Niên xin lỗi, đi theo vào, đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, không hiểu sao trong lòng Thẩm Thanh Hoà có chút đau.

Đứng ngoài cửa đợi, cảm giác này thật sự rất tệ, Thẩm Thanh Hoà không thích.

"Người nhà Thẩm Giáng Niên!" Có người hô to. Thẩm Thanh Hoà sửng sốt một lúc, đáp, Ở đây." Người nhà sao?

"Trong bao tử có khối u thừa, cắt bỏ không?" Bác sĩ đi ra, "Có hai khối u lành tính, tôi đề nghị nên cắt bỏ."

"Cắt." Thẩm Thanh Hoà không chút do dự, "Còn có vấn đề nào khác nữa không?"

"Chờ báo cáo." Bác sĩ liếc nhìn cô một cái, nói: "Đi nộp tiền trước đi."

"Tôi đi khỏi đây, cô ấy ở một mình..." Thẩm Thanh Hòa lo lắng nói, nhưng bác sĩ đã cắt ngang lời cô: "Không sao, cô đi nhanh về nhanh đi."

Thẩm Thanh Hoà rời đi, Lê Thiển đang trốn trong bóng tối sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ... Lê Thiển đột nhiên hoảng sợ. Cô gõ cửa, một lúc sau, bác sĩ đi ra mở cửa, "Cô là thế nào đây?"

"Tôi là... bạn của Thẩm Giáng Niên, cô ấy thế nào?" Bác sĩ liếc nhìn cô, "Cô cũng là bạn của Thẩm Giáng Niên sao?" Bác sĩ cũng khó hiểu, tiến hành nội soi dạ dày không đau, bao nhiêu người đã đến đây.

"Lát nữa cô hỏi bạn cô đi, cô ấy đi nộp tiền rồi." Trước khi bác sĩ đóng cửa lại, "Làm xong sẽ đẩy người ra ngoài, cô qua một bên chờ đi."

Lê Thiển giật mình, phát hiện vấn đề sao? Chắc Thẩm Thanh Hoà sẽ sớm trở lại, cô đành phải trốn sang một bên trước. Quả nhiên, rất nhanh Thẩm Thanh Hòa đã quay lại, đi vào trong. Lê Thiển ở bên ngoài sốt ruột đi vòng vòng, cuối cùng Thẩm Giáng Niên cũng được đẩy ra ngoài, "Khối u trong dạ dày rất nhỏ, khu vực bị thương cũng nhỏ, nhịn ăn trong 2 tiếng, sau 2 tiếng có thể uống chút nước, trong vòng một tuần phải ăn thức ăn lỏng...." Bác sĩ dặn dò Thẩm Thanh Hòa những việc cần chú ý.

"Một lúc nữa nếu cô ấy còn chưa tỉnh, cô thử gọi cô ấy xem." Bác sĩ chỉ vào cánh cửa bên cạnh cô, "Báo cáo sẽ được lấy ở đó, mười phút sau sẽ lập xong."

Tác dụng của thuốc mê vẫn còn, Thẩm Giáng Niên dường như đang ngủ rất say, Thẩm Thanh Hoà gọi cô nhưng cô không đáp lại. Thẩm Thanh Hoà đưa tay vuốt ve gò má cô, ánh mắt lơ đãng dịu dàng đến cực điểm.

Nghĩ đến những gì Thẩm Giáng Niên đã nói trước khi nội soi dạ dày, Thẩm Thanh Hoà cân nhắc vài giây trước khi nói.

"Thẩm Giáng Niên, có một số lời muốn nói với em, cả đời này tôi vốn dĩ chỉ để ở trong lòng."

"Bây giờ, nếu em ngủ như thế này, tôi sẽ nói ra, cũng được tính là nói với em rồi phải không?"

"Tôi không biết, mấy lời này có dễ nghe hay không."

"Nhưng mà, tôi nói đều là thật."

"Gặp được em, thật sự là một cái ngoài ý muốn trong cuộc đời tôi."

"Nhớ đến, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chẳng mấy vui vẻ, tôi không thích người khác đến trễ, mà em lại đến trễ, còn xem đó là lẽ đương nhiên."

"Lúc đó, tôi nghĩ, nếu cô gái này không phải là người cực kỳ xinh đẹp, sẽ không đáng được tha thứ."

"Lúc đó tôi muốn gọi video vì Thẩm Duyệt nhắc đi nhắc lại nếu như tôi không gặp được người thật, tôi nhất định sẽ hối hận."

"Có lẽ là do ý trời, trước đó nếu như người khác đến muộn, tôi sẽ không cho bọn họ cơ hội thứ hai, nhưng mà đối với em, tôi lại không biết vì sao lại thay đổi chủ ý."

"Những lời tiếp theo của tôi có thể khiến em buồn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em trong video, thứ tôi nhìn thấy không phải là khuôn mặt của em, mà là bộ ngực của bạn. Bộ ngực là thứ đầu tiên thu hút tôi." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ. "Em cũng không thể trách tôi được, dù sao bên người tôi cũng không thiếu người xinh đẹp, nhưng mà người có gương mặt đẹp và thân hình đẹp giống như em thì không có, quan trọng là ngực em đẹp, cho nên là tôi quyết định gặp em một lần."

"Đêm đó, nói thế nào nhỉ, em khiến tôi không thể nào quên được. Tôi không ngờ em lại như vậy..." Thẩm Thanh Hoà dừng lại, như đang tìm từ, "Không ngờ, em ở trên giường và dưới giường, khác biệt lớn đến vậy, em còn một chỗ rất đẹp nữa, có lẽ em không biết đâu." Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lên mặt Thẩm Giáng Niên, cười nói: "Phía dưới của em hồng hồng, màu sắc cực kỳ đẹp, đương nhiên, tôi cũng đã nếm qua rồi, vị cũng cực kỳ ngon."

Thẩm Thanh Hoà nhéo nhẹ khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Em lớn nhanh thật đấy, tối qua tôi bảo em gửi hình cho tôi, em nói xem, em gửi cái gì hả? Nếu không phải tôi bị thương, tôi nhất định phải trừng phạt em." Thẩm Thanh Hoà khẽ thở dài, "Em a, vừa nhìn thôi đã biết không phải là một đứa bé ngoan rồi."

"Tôi đã nói với em rằng tôi không phải người tốt, nhưng em vẫn không nghe lời." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của Thẩm Giáng Niên, "Tôi không lừa em, tôi quả thực không phải là người tốt, nhưng mà đối mặt với em, tôi cảm thấy có chút khác thường."

"Em có rất nhiều câu hỏi, bây giờ tôi sẽ trả lời với em, nhưng mà cái này do em không nghe thấy, sau này đừng có trách tôi là tôi không có nói cho em biết đó." Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt cười nói: "Em là một người phụ nữ thông minh, nhưng em cũng là một người phụ nữ ngốc, em hỏi tôi, tôi có cảm giác gì với em, em hỏi tôi, có phải tôi cũng lần đầu hay không, bây giờ tôi có thể trả lời với em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.