Chương trước
Chương sau
Bạn có phát hiện ra rằng mỗi cảm xúc của một người thực ra đều có những cung bậc khác nhau. Dù là tức giận hay xúc động, cùng một sự việc, nhưng mà tuỳ theo mỗi người nên cung bậc cảm xúc cũng khác nhau.

Không khó hiểu khi đối mặt với người mà chúng ta quan tâm, chỉ số cảm động của chúng ta có thể dễ dàng tăng lên, còn đối mặt với người mà chúng ta ghét, những hành động động chạm mà họ làm có thể phản tác dụng.

Không thể phủ nhận rằng khi Thẩm Giáng Niên nghe Nguyễn Duyệt – một người thứ ba đứng ở bên ngoài nói, nó còn cảm động hơn cả Thẩm Thanh Hoà trực tiếp nói ra.

Thẩm Giáng Niên nhất thời không nói nên lời, Nguyễn Duyệt thấy Thẩm Giáng Niên còn không có phản ứng, không khỏi tức giận nói tiếp, "Những lời nói này của tôi, cô có thể không muốn nghe, coi như là quan điểm của một mình tôi đi, tôi nói thật tôi thấy, Thẩm Giáng Niên, cô hơi ích kỷ."

Cô ích kỷ sao? Hoá ra cô làm như thế là ích kỷ à? Nếu cô thật sự có thể ích kỷ, thì tại sao lại còn buồn rầu đến thế? Đây là lần đầu Thẩm Giáng Niên bị người ta nói ích kỷ.

Thẩm Giáng Niên vẫn không nói chuyện, Nguyễn Duyệt dừng lại một lúc, nhận ra bản thân đang nói lý với người say rượu, nên đổi lời nói: "Giáng Niên, nếu cô không về cùng với chúng tôi, vậy cô sớm tìm chỗ nghỉ ngơi đi, chuyện làm ăn có quan trọng đến cỡ nào, cũng không quan trọng bằng cơ thể của cô." Thẩm Giáng Niên không chịu đi, với tính cách của Thẩm tổng, chắc chắn cũng không chịu đi, nhưng mà Thẩm tổng lại không hối thúc.

"Thẩm Thanh Hoà còn ở bên ngoài à?" Lúc này Thẩm Giáng Niên mới phản ứng lại.

"Đúng vậy."

"Chờ tôi." Mặc dù, Thẩm Giáng Niên có hơi say, nhưng mà cũng không chịu nổi, cô không có ý định làm Thẩm Thanh Hoà khó chịu, cô thà tự làm bản thân tổn thương chứ không làm chuyện thương tổn Thẩm Thanh Hoà. Người này rốt cuộc cũng không đi, trong lòng cô vừa đau lại vừa vui vẻ, một người mâu thuẫn a.

"Giáng Niên." Nguyễn Duyệt gọi tên người muốn cúp điện thoại.

"Hả."

"Xin lỗi." Nguyễn Duyệt không chút do dự nói ra hai chữ này, nhưng cô cũng không giải thích vì sao xin lỗi.

"Không sao." Thẩm Giáng Niên không nghĩ ngợi tới việc tại sao Nguyễn Duyệt lại xin lỗi, bởi vì cô chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này. Ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà ra, có rất nhiều thứ cô không thèm để ý.

"Tôi có vài lời muốn nói...."

"Ừa."

"Thẩm tổng, thật ra là người rất tốt...."

"Ừa."

"Tốt đến mức cô không thể tưởng tượng được."

"Ừa."

"Cô có thể nhìn những người bạn xung quanh cô ấy, đều là trước đây cô ấy tạo ra."

"Ừa." Trước đây, Thẩm Giáng Niên để ý đến từ này.

"Bây giờ Thẩm tổng, nếu tính cách cô mềm mỏng hơn... thì sẽ tốt hơn rất nhiều." Nguyễn Duyệt biết hôm nay cô nói khá nhiều lời, cô còn nói thêm: "Tôi là người ngoài cuộc, hy vọng Thẩm tổng vui vẻ, cũng hy vọng cô cũng vui vẻ."



"Ừa."

"Hôm nay, tôi nói hơi nhiều, cũng nói mấy lời gắt gỏng với cô, mong cô thông cảm."

Thẩm Giáng Niên im lặng một hồi, "Một lát nữa tôi sẽ đi ra, cô vào xe với Thẩm tổng đi."

Rất nhanh Nguyễn Duyệt đã quay lại trong xe, tư thế Thẩm Thanh Hoà vẫn như lúc nãy, chỉ là nhắm mắt lại. Bên trong xe im lặng đến lạ thường, Nguyễn Duyệt hít một hơi, nhẹ giọng nói: "Thẩm tổng, có cần tôi đi mua đồ ăn khuya không?"

"Em ấy đói à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"A?"

"Không phải em xuống xe gọi điện thoại cho em ấy sao." Là một câu khẳng định.

Trán Nguyễn Duyệt đổ đầy mồ hôi, chỉ số thông minh của Thẩm tổng có đôi khi cũng rất đáng sợ, "Ngài, ngài làm sao biết được...."

"Đi mua thuốc giải rượu cho em ấy đi." Thẩm Thanh Hoà nói, Nguyễn Duyệt vội vàng vâng một tiếng, Thẩm Thanh Hoà nói tiếp, "Em ấy thích vị chua ngọt." Nguyễn Duyệt xuống xe, than thở trong lòng, cái này mà nói không để tâm, ai mà tin được chứ? Nhưng mà cũng chưa hẳn là thế, Thẩm tổng đối xử với người bên cạnh luôn tận tâm.

Thẩm Giáng Niên muốn đi ra, trước tiên chào hỏi với Viên Tu Minh, "Mọi người đã uống thế này rồi, em thấy không cần nói nữa, bạn của em ở bên ngoài chờ em, em đi trước."

"Được rồi, anh cũng định tìm em, muốn nhắc em về sớm một chút, bọn họ còn chơi nữa, để anh tiếp bọn họ được rồi."

"Vâng, anh cũng chú ý một chút, uống cũng kha khá rồi, không biết kiếm được bao nhiêu tiền, mà đã phải uống thành thế này rồi." Thẩm Giáng Niên thật sự không thích kiểu làm ăn thế này, nhưng mà nếu lần này có thể thành công.... Điều kiện rất hấp dẫn.

Viên Tu Minh kiên quyết muốn đưa Thẩm Giáng Niên đi ra cửa, sắp đến cửa lại gặp Đoạn Ngọc, "Sao thế? Phải đi rồi à?"

"Vâng." Thẩm Giáng Niên cười cười, "Cũng không có sớm nữa, em đi về trước."

"Chà còn có sứ giả bảo hộ nữa sao?' Đoạn Ngọc trêu chọc Viên Tu Minh, Viên Tu Minh chỉ lễ phép cười cười, Thẩm Giáng Niên lập tức giải thích, "Chị Ngọc bớt đùa, anh ấy là bạn học cũ của em."

"Ồ, ra thế~" Đoạn Ngọc ra vẻ như hiểu, "Mấy vị khách kia vẫn còn chơi nữa, cậu quay về tiếp họ đi, tôi tiễn Giáng Niên cho."

"Không cần thiết đâu, bạn của em ở bên ngoài chờ sẵn rồi." Thẩm Giáng Niên xoay người nói với Viên Tu Minh, "Tu Minh, anh cũng quay lại đi, em đi trước." Viên Tu Minh vẫn kiên trì muốn tiễn, nhưng Thẩm Giáng Niên tỏ thái độ từ chối, nên Viên Tu Minh cũng không kiên trì nữa, "Anh đứng đây nhìn, em đi đi."

Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, Đoạn Ngọc cũng đi theo, Viên Tu Minh không nhịn được, nhắc nhở: "Giáng Niên, nhìn đường." Thẩm Giáng Niên vừa quay đầu lại, mới phát hiện, Đoạn Ngọc đã đi theo cô, "Chị Ngọc, đừng tiễn nữa." Đoạn Ngọc vẫn muốn đi theo, Thẩm Giáng Niên bất lực, đối với thái độ nhiệt tình thái quá của Đoạn Ngọc, cô vẫn không thích ứng được, đặc biệt là thấy người này cận kề cô rất gần, Thẩm Giáng Niên mấy lần cũng khéo léo né tránh.

Nhìn thấy xe, còn cách vài bước, lần này Thẩm Giáng Niên dừng lại, kiên quyết nói: "Chị Ngọc, đừng tiễn nữa, nếu chị còn như thế, e là em còn phải đưa chị quay về." Đoạn Ngọc cười cười, nhìn về phía xe, lại xoay người nhìn Viên Tu Minh đứng yên ở kia, "Người bạn kia của em có bạn gái chưa?" Đột nhiên Đoạn Ngọc hỏi.

"Em cũng không biết." Thật ra Thẩm Giáng Niên cũng có hỏi, người ta nói không có, nhưng mà cô không nghĩ đến chuyện tám nhảm chuyện của người khác.

"Chị có cảm giác."

Thật ra, Thẩm Giáng Niên chẳng có hứng thú gì hết, Thẩm Thanh Hoà đang ở trên xe, cô nóng lòng muốn về nhà, "Cảm giác gì?"

"Người bạn kia của em có thể là Gay."

.... Thẩm Giáng Niên có cảm giác như sấm sét đánh ngang tai, "Phải không vậy?" Cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng căn bản không muốn nói về chuyện này.

Đoạn Ngọc ghé sát vào, thì thầm: "Em không phát hiện sao, cậu ta miễn dịch với phụ nữ."

.... Chỉ dựa vào cái này mà nói người ta là Gay, Thẩm Giáng Niên không đồng tình với cách nghĩ này, cô kéo. Khoảng cách ra nói, "Chị Ngọc, chuyện không có bằng chứng, tốt hơn hết là không cần nói ra." Thẩm Giáng Niên Cố gắng khách khí nhất có thể, "Em đi đây, chị cũng đi vào trong đi."

Lần này, Đoạn Ngọc không đi theo nữa, Thẩm Giáng Niên đi tới, mở cửa sau, sửng sốt một lát. Thẩm Thanh Hoà ngồi ở bên trong, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu liếc nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, tim Thẩm Giáng Niên lại không có nghị lực, đập nhanh liên hồi.

"Không lên sao?" Thẩm Thanh Hoà dựa vào thành ghế sau, ánh mắt dán chặt vào cô. Hai má Thẩm Giáng Niên bất giác đỏ lên, trong lòng còn có chút lo lắng, leo lên ghế sau, hai tay mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.

Thẩm Thanh Hoà đỡ cô, Thẩm Giáng Niên tránh như bị bỏng, nhẹ nhàng nói: "Không phải em cố ý." Cô không giấu được vẻ xấu hổ.

Sau khi lên xe, Thẩm Giáng Niên thấy chật chội, ngồi thế nào cũng có vẻ không thoải mái, cả người căng thẳng, coi như trước đó hai người từng "cãi nhau" phải không? Nếu Thẩm Thanh Hoà hơn thua với cô, cô không biết nên giải quyết thế nào.

Cô còn chưa kịp thở đều, tay cô đột nhiên bị Thẩm Thanh Hoà nắm lại, lực không mạnh nhưng cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp mềm mại, bên cạnh còn có một giọng nói dễ nghe: "Về nhà đi." Thẩm Thanh Hoà nói.

Tại thời điểm này, có thể nói gì khác? Toàn thân Thẩm Giáng Niên nổi da gà. Trên thực tế, lúc cô đi lại đây, cô có chút sợ, cô và Thẩm Thanh Hoà cáu kỉnh với nhau, nếu Thẩm Thanh Hoà cũng gắt gỏng với cô, có lẽ cả hai sẽ tranh cãi gay gắt.

Nhưng mỗi lần như vậy, Thẩm Thanh Hoà đều nhường cô một bước, chưa từng để cô khó xử. Thẩm Giáng Niên không nói gì, nắm chặt tay Thẩm Thanh Hoà. Trong xe yên tĩnh, trên người Thẩm Giáng Niên có mùi rượu, có lẽ vì có Thẩm Thanh Hoà mà cô càng cảm thấy say hơn.

"Chóng mặt à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.



"Hửm?"

"Chóng mặt thì dựa vào vai tôi đi."

"Chóng mặt." Không nói chóng mặt thì không sao, vừa nói một cái thì chóng mặt thật. Thẩm Giáng Niên dựa vào vai Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà điều chỉnh tư thế ngồi của cô ấy để Thẩm Giáng Niên có thể dựa thoải mái hơn. Thẩm Giáng Niên cứ như vậy, thiếu nghị lực mà cảm động, dụi mặt vào vai Thẩm Thanh Hoà, giống như thú cưng nhỏ đang làm nũng lấy lòng chủ nhân.

Thẩm Giáng Niên cảm thấy lòng bàn tay nóng như thiêu như đốt, hơi nóng gần như có thể làm bỏng cô, khiến cô cảm thấy thoải mái nhưng lại đau rát. Mỗi khi bắt gặp sự ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà, cô không khỏi muốn chìm đắm, nhưng thực sự không dám, cô vẫn nhớ sự thờ ơ trước đây của Thẩm Thanh Hoà. Cô vẫn còn ấn tượng sâu sắc về mọi mặt của Thẩm Thanh Hoà, ôn nhu, lạnh lùng, cuồng dã... Cô chỉ thích người này, biết sẽ bị tổn thương, nhưng vẫn không muốn rời xa.

Giáo sư Lục nói đúng, nếu nước sôi lửa bỏng chưa đổ lên tay cô, thì cô mới chịu buông bỏ. A~ hình như cô đã quên, giáo sư Lục muốn đi du lịch, còn bắt cô phải đi cùng, cô quên chưa xác nhận thời gian với công ty. Mùi hương trên người Thẩm Thanh Hoà thật dễ ngửi, Thẩm Giáng Niên dụi dụi chóp mũi, hít lấy hít để, Thẩm Thanh Hoà nâng cánh tay lên, "Không thoải mái sao?" Giống như là muốn ôm cô.

Thẩm Giáng Niên rất muốn được ôm, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Duyệt đang từ xa tới gần, cô liền ngồi thẳng dậy, "Nguyễn Duyệt đã quay lại." Nguyễn Duyệt mua thuốc giải rượu, Thẩm Thanh Hoà cầm lấy, mở nắp chai, đưa qua, "Uống xong sẽ thoải mái hơn." Thẩm Giáng Niên nhận lấy, lại cảm động, rồi uống hết.

Chiếc xe cuối cùng cũng lái về bến đỗ hạnh phúc dưới bóng đêm. Giờ phút này, bọn họ đều vui vẻ, trái tim nôn nóng của họ cũng có thể thở phào.

Nguyễn Duyệt đỗ xe, Thẩm Thanh Hoà xuống xe, dắt tay Thẩm Giáng Niên dặn dò cô cẩn thận. Thẩm Giáng Niên đi về phía trước theo tốc độ của Thẩm Thanh Hoà, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn lại Nguyễn Duyệt, thấy người kia cũng xuống xe. Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng nhận ra có chỗ không đúng, "Trưởng quan~"

"Sao."

"Quản gia của dinh thự là Nguyễn Duyệt sao?"

"Vậy mà em cũng biết." Thẩm Thanh Hoà ôm cái người đang đi loạn choạng, Thẩm Giáng Niên dựa vào người cô, nghiêng đầu nhìn, "Đúng vậy à?"

"Ừa."

"Vậy em sẽ đi mua chuộc cô ấy." Thẩm Giáng Niên nói như hạ quyết tâm.

"Còn phải mua chuộc sao, không phải bây giờ cô ấy cũng hướng đến em à?" Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói ra câu đó, làm Thẩm Giáng Niên nhớ đến chút thông tin tình báo Nguyễn Duyệt nói, nhịn không được nghĩ nghĩ, là Nguyễn Duyệt tự muốn làm thế, hay là mưu kế của Thẩm Thanh Hoà?

"Làm gì có chứ, cô ấy là con chó nhỏ trung thành của người mà." Thẩm Giáng Niên nắm lấy áo Thẩm Thanh Hoà, hai người đi đến cửa phòng.

Từng người đi tắm, rồi tự sấy khô tóc, "Trưởng quan, em muốn đi nấu cháo." Thẩm Giáng Niên đoán Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa ăn cái gì, Thẩm Thanh Hoà muốn đi nấu, nhưng Thẩm Giáng Niên cản lại, "Để em." Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ nói, "Vậy cùng nhau nấu." Cô thực sự không yên tâm tiểu ma men này.

Cũng may là có Thẩm Thanh Hoà giúp đỡ, cho nên không có cái chén cái dĩa nào bị vỡ, Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật: "Trưởng quan, bộ chén dĩa này của người mà bị vỡ, có phải đem em đi bán cũng không mua lại nổi không?" Thế mà Thẩm Thanh Hoà lại trả lời rất nghiêm túc, "Cái nào có giá thì đều không đắt."

"A?" Thẩm Giáng Niên nghi hoặc nói: "Vậy em thì sao?"

"Vô giá."

Trong miệng Thẩm Giáng Niên đột nhiên có vị ngọt. Thẩm Giáng Niên nghĩ đến lời của Nguyễn Duyệt, làm nũng bắt Thẩm Thanh Hoà đút cho ăn, "Này, để em đút người ăn đi~" Thẩm Giáng Niên làm nũng, "Để em đút người đi, như vậy mới không xấu hổ để người đút em ăn, có qua có lại được không~" Thẩm Thanh Hoà quả nhiên bất lực phải làm theo ý cô, "Ăn ít lại chút, không còn sớm nữa." Hai người chỉ ăn một chút, nhưng Thẩm Giáng Niên cảm thấy tối hôm nay rất ngon và ngọt.

Ngày hôm nay, tâm trạng thay đổi như ngồi trên tàu siêu tốc, nhưng coi như cũng có một cái kết tốt. Trước khi ngủ, Thẩm Giáng Niên còn chủ động đưa ra yêu cầu, muốn ngủ cùng Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, rồi đi vào trong, Thẩm Giáng Niên cũng đi theo, giống như con chó nhỏ, lẽo đẽo theo sau. Sau khi nằm xuống, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên đã tốt hơn rất nhiều.

"Trưởng quan ơi~"

"Sao."

"Người còn giận em không?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

"Không."

"Người thật sự rất bao dung với em." Thẩm Giáng Niên biết, có đôi khi cô hơi quá, nhưng bởi vì để tâm, cho nên không biết nên diễn đạt như thế nào.

"Lại suy nghĩ lung tung."

"Em rất dễ suy nghĩ lung tung."

"Vậy đừng nghĩ lung tung nữa."

"Trưởng quan."

"Sao."

"Có bao nhiêu từng đến nhà người vậy?" Thẩm Giáng Niên lựa lời, "Ý em là ngoại trừ Nguyễn Duyệt ra."

"Vậy có không ít người."



"...." Không phải Nguyễn Duyệt nói... trong lòng vẫn có chút chua xót.

"Ở chỗ này cần rất nhiều người để xử lý, người vào đây đều do Nguyễn Duyệt chọn hết."

"A...." Thế là lòng Thẩm Giáng Niên lại hết chua xót, "Vậy người từng chủ động mang ai về rồi?"

"Em." Thẩm Thanh Hoà thành thật trả lời, Thẩm Giáng Niên tin người này nói thật, trước kia Thẩm Thanh Hoà từng nói, nếu như cô ấy không nói thì thôi, một khi đã nói sẽ là thật.

"Vậy... còn Thích Tử Quân thì sao?" Thẩm Giáng Niên vẫn hỏi.

"Cô ấy...." Thẩm Thanh Hoà thở ra một hơi, tựa hồ không muốn nhắc tới, "Cô ấy biết tôi sống ở đây, đã đến đây vài lần."

"Vui thật, em là người duy nhất được trưởng quan đưa về nhà." Thẩm Giáng Niên có thể cảm nhận ra được, Thẩm Thanh Hoà không muốn Thích Tử Quân đến, nhưng có lẽ có lý do bất đắc dĩ nào đó, cho nên Thích Tử Quân đến, Thẩm Thanh Hoà sẽ không về nhà.

Trong một cuộc so sánh như vậy, cô đã hoàn toàn thắng, tâm trạng Thẩm Giáng Niên càng tốt hơn.

"Thẩm Giáng Niên."

"Hả." Thẩm Giáng Niên đáp lại một tiếng, bỗng nhiên buồn bực hỏi, "Tại sao người luôn gọi tên đầy đủ của em vậy?"

"Không phải em bảo tôi làm thế sao?" Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc nhìn người trong lòng, lúc đó bắt cô đọc tên đầy đủ còn gì.

Thẩm Giáng Niên lập tức xấu hổ: "Lúc đó không phải là tình huống đặc biệt sao?" Thẩm Giáng Niên nép sát vào trong ngực Thẩm Thanh Hoà, "Từ nay về sau không cần gọi tên em đầy đủ nữa."

"Ừa."

"Vậy người gọi em là gì?" Thẩm Giáng Niên sốt sắng hỏi, vội vàng nói: "Em muốn có một cái tên đặc biệt, chỉ có người mới có thể gọi, chỉ có người mới biết."

Thẩm Thanh Hoà ngẫm nghĩ nói: "Gọi em là gì đây?"

"Không biết, người nghĩ đi." Thẩm Giáng Niên còn đưa ra lời hướng dẫn, "Dựa theo biểu hiện thường ngày của em, người có thể đặt cho em một cái biệt danh chẳng hạn?"

"Biểu hiện ngày thường, em nói là trên giường hay dưới giường?" Thẩm Thanh Hoà hỏi thẳng thừng, làm cho mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng cả lên, hờn dỗi nói, "Vậy biểu hiện trên giường đi."

"Em chắc chứ?"

"Ừa...." Tim cô đập rất nhanh, tất cả những cái tên hiện ra đều không liên quan gì đến từ lãng, cô còn nhớ Thẩm Thanh Hoà nói cô ở trên giường rất lãng.

"Vậy tôi nói nha."

"Ừa." Tim Thẩm Giáng Niên đập cực nhanh.

Thẩm Thanh Hoà, người dám gọi, em dám trả lời, em - Thẩm Giáng Niên đây ngoại trừ người ra, chẳng sợ ai cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.