Có quá nhiều biến số trong cuộc sống, một người cho dù mạnh mẽ đến đâu, cũng có một mặt không thể kiểm soát. Vào lúc này, Thẩm Thanh Hoà không có cách kiểm soát được, không phải bởi vì bản thân không có năng lực, mà cô biết, Thẩm Giáng Niên không muốn cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra, Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn có thể bỏ qua chuyện này không thèm để ý. Thậm chí cũng không cần quản người con gái tên Thẩm Giáng Niên này. Rốt cuộc thì mỗi người đều là 1 cá thể độc lập, Thẩm Giáng Niên là người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, nhưng lúc này, Thẩm Thanh Hoà lại nói với người bên kia điện thoại: "Đi theo cô ấy, có việc gì báo lại cho tôi biết."
Nguyễn Duyệt nghe xong, trong lòng đại khái cũng đoán được, sáng nay hai người không đến công ty cùng nhau, cho nên có thể Thẩm Giáng Niên có việc gì đó. Nhìn thấy sắc mặt Thẩm tổng cũng không có gì khác thường, nhưng mà giọng nói thì rất nghiêm túc, hy vọng Thẩm Giáng Niên không gây chuyện phiền toái.
Viên Tu Minh và nhóm người đi cùng anh ta đã bị đưa vào đồn cảnh sát, lý do là nghi ngờ sử dụng ma tuý, thực tế khi cảnh sát đến kiểm tra thì đã phát hiện chất bột còn sót lại trong góc phòng. Mấy người khác đã say mèm từ lúc nào, chỉ còn lại mỗi Viên Tu Minh là tỉnh táo, anh ta phủ nhận điều đó. Vì vậy, mọi người đã được đưa trở lại để kiểm tra, nhưng vẫn chưa có kết quả.
Đây là thông tin mà Đoạn Ngọc cung cấp, "Đám bạn này của em cũng thật là, dám ở chỗ của chị hút ma tuý." Đoạn Ngọc làm mặt lạnh, "Chỗ của chị là nơi vui chơi giải trí, nhưng mà tuyệt đối không cho phép sử dụng chất cấm, nếu tội này của bọn họ được xác lập, chỗ của chị cũng bị liên luỵ theo."
"Chị Ngọc, chị yên tâm, em tin tưởng bạn của em, anh ấy sẽ không hút ma tuý." Sự tin tưởng của cô đối với Viên Tu Minh có được, là nhờ khoảng thời gian tiếp xúc ở thời đại học. Nhiều năm không gặp, người này vẫn chưa thay đổi, hôm đó gặp mặt nhau, cảm giác của cô là như thế.
"Em có thể đảm bảo cho cậu ta, vậy bạn của cậu ta thì sao?" Đoạn Ngọc nhướng mắt nói: "Chị không có nói em, Giáng Niên, em dễ tin người quá, người bạn này của em, hôm qua chị hỏi cậu ta, nói đã lâu không có gặp nhau đúng không?"
"Ừ." Đây là Thượng Hải, mối quan hệ của cô đều ở Bắc Kinh, dù có việc cũng không thể giúp ích gì được cho cô, Thẩm Giáng Niên bắt đầu nông nóng, cô không tin Viên Tu Minh sẽ hút ma tuý, nhưng lỡ hút thì sao đây, vậy phải làm sao bây giờ? Thứ đồ kia một khi đã đụng vào khó mà bỏ được.
"Lâu như vậy không gặp, em có biết con người sẽ thay đổi như thế không?" Đoạn Ngọc nhíu mày, an ủi cô: "Em cũng đừng lo, chờ có kết quả rồi tính tiếp." Thẩm Giáng Niên muốn gặp Viên Thu Minh, Đoạn Ngọc nhìn đồng hồ, "Lát nữa chị sẽ gọi điện đến đồn cảnh sát, em chờ một lát."
Ngồi trong quán bar 1943, Thẩm Giáng Niên nhớ Thẩm Thanh Hoà, trong lòng không biết đột nhiên có cảm xúc nói không nên lời. Đoạn Ngọc đi ra ngoài gọi điện thoại, rồi quay lại gọi Thẩm Giáng Niên: "Đi thôi, chị lái xe đưa em đi." Hai người cùng nhau lên xe rời đi.
Đồng thời, Thẩm Thanh Hoà cũng nhận được tin báo: "Bọn họ cùng lên một chiếc xe."
Lúc này, Thẩm Thanh Hoà đang nghe báo cáo về tiến độ của chi nhánh Bắc Kinh trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa. Sau khi xem tin nhắn, Thẩm Thanh Hoà cầm điện thoại lên trả lời: Theo sát bọn họ.
Trong thời gian tạm dừng cuộc họp báo cáo, Tưởng Duy Nhĩ rủ Thẩm Thanh Hoà cùng nhau đến khu vực hút thuốc, "Hút một điếu chứ?" Thẩm Thanh Hoà lắc đầu, còn Tưởng Duy Nhĩ châm một điếu thuốc, "Sao thế, Thẩm Giáng Niên có chuyện gì à?" Cô hỏi thẳng ra như vậy, bởi vì người có thể khiến Thẩm Thanh Hoà thế này, có lẽ cũng chỉ có mỗi Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Tưởng Duy Nhĩ thở ra một làn khói, "Cô ấy không phải trẻ con, cậu không cần nghiêm khắc như vậy, thích làm này làm nọ là chuyện thường tình, nói chung là trong phạm vị pháp luật cho phép, cậu cho cô ấy chút không gian tự do đi."
Thẩm Thanh Hoà đứng bên cửa sổ, ngay sau đó nhận được tin nhắn trả lời: Đến Đồn cảnh sát XX.
"Cậu có quen biết người ở đồn cảnh sát XX phải không?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi.
Tưởng Duy Nhĩ nghiêng đầu nhìn thoáng, khẽ gạt tàn thuốc: "Cục trưởng ở đó là bạn đồng chí với ba tôi."
"Ừ."
"Sao thế? Đừng nói Thẩm Giáng Niên không có tiền đồ, chưa gì đã vào trong đồn cảnh sát rồi à?" Tưởng Duy Nhĩ dừng hút thuốc, nghiêng đầu muốn dòm xem điện thoại của Thẩm Thanh Hoà, màn hình đen, Tưởng Duy Nhĩ mỉa mai, "Đồ keo kiệt."
Kết quả xét nghiệm đã có, Viên Tu Minh không có sử dụng ma tuý, nhưng mà trong mấy người đi cùng có hai người, kiểm tra nước tiểu có kết quả dương tính, hai người đó là người nước ngoài, với lại Thẩm Giáng Niên cũng không biết họ, bởi vì tối hôm qua khi cô đi rồi hai người họ mới đến. Say khi tỉnh rượu hai người không thừa nhận đã hút ma tuý, chỉ nói là uống rượu trong quán. Đoạn Ngọc đứng ở bên cạnh, làm mặt lạnh nhìn tất cả, Thẩm Giáng Niên thấy trong mắt cô ta lộ vẻ hung dữ.
"Bạn tôi không có hút ma tuý, có thể thả anh ta ra không?" Thẩm Giáng Niên bây giờ không quan tâm đến những người khác, cô chỉ quan tâm đến Viên Tu Minh.
"Cô là chủ của quán bar à?" Người trong đồn cảnh sát hỏi, Đoạn Ngọc gật đầu, "Vậy cô đi qua đây với tôi."
"Viên Tu Minh, chuyện là như thế nào vậy?" Thẩm Giáng Niên thấp giọng hỏi.
"Hai người nước ngoài kia, là gặp được trong quán bar, là bạn của người kia." Anh ta chỉ tay vào một người ngồi trong góc.
"Anh đã nói hết với họ về chuyện này chưa?"
Viên Tu Minh gật đầu, sau một đêm lăn lộn tung, anh chàng đẹp trai khá sa sút. Thẩm Giáng Niên sợ thì có sợ, sợ có người cố ý làm ầm lên chuyện này, Viên Tú Minh không có quan hệ rộng, có khả năng sẽ bị liên luỵ, "Anh nhìn xem bạn anh đi, toàn kẻ gì đâu không!" Thẩm Giáng Niên tức giận, Viên Tu Minh xin lỗi: "Xin lỗi, vốn định cùng nhau kiếm tiền, không ngờ lại hồ đồ thế này."
"Giờ mà còn kiếm tiền gì nữa, giờ phải đưa anh ra khỏi chỗ này rồi nói tiếp." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể yên lặng chờ xem chuyện gì sẽ đến, nếu không ổn, cô nghĩ, chỉ có thể nhờ Thẩm Thanh Hoà giúp đỡ, nhưng mà nếu như không đến đường cùng cô sẽ không tìm Thẩm Thanh Hoà giúp.
"Không sao đâu, Giáng Niên, không cần vì anh mà đi cầu xin ai hết, anh không có hút ma tuý, cũng sẽ phủ nhận, bọn họ không có cách nào đâu." Viên Tu Minh thấp giọng nói, "Nếu thật sự không được, anh sẽ tìm cách, em đừng nhúng tay vào, biết không?" Thẩm Giáng Niên liếc anh ta một cái, Viên Tu Minh lại khẽ nói: "Rất xin lỗi."
Thẩm Thanh Hoà lần nữa quay lại phòng để họp, thì nhận được tin nhắn, là bạn nam của Thẩm Giáng Niên bị bắt giữ vì nghi ngờ liên quan đến sử dụng ma tuý, Đoạn Ngọc chở Thẩm Giáng Niên đến xem tình hình, bây giờ không biết được có bảo lãnh người ra được hay không.
Thẩm Thanh Hoà cau mày nhìn đồng hồ, cuộc họp sẽ kết thúc sau nửa tiếng nữa. Thẩm Thanh Hoà không trả lời tin nhắn, nửa tiếng sau, cũng đến giờ nghỉ trưa, Tưởng Duy Nhĩ đến văn phòng phó tổng rủ Thẩm Thanh Hoà đi ăn trưa, Thẩm Thanh Hoà ngồi yên không động đậy, trầm ngâm mở miệng: "Tưởng tổng, lát nữa, có thể phải làm phiền đến cậu rồi."
"Giữa chúng ta, có gì mà phiền với không phiền chứ." Tưởng Duy Nhĩ thản nhiên nói: "Lúc họp, thấy vẻ mặt cậu rất nghiêm trọng, cô bạn nhỏ nhà cậu gây chuyện à?"
"Không phải em ấy." Thẩm Thanh Hoà coi như đồng tình với cách xưng hô 'bạn nhỏ nhà cậu' của Tưởng Duy Nhĩ.
"Nếu không phải cô ấy thì cậu cũng đừng có nhúng tay vào." Tưởng Duy Nhĩ nói khá vô tình, "Đi thôi, ăn trưa trước đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể không ăn." Tưởng Duy Nhĩ lôi kéo Thẩm Thanh Hoà đến nhà ăn, chẳng qua, Thẩm Thanh Hoà vẫn không ăn, chỉ uống một ly nước ấm, ngồi cùng Tưởng Duy Nhĩ.
Ở bên này của Thẩm Giáng Niên, Đoạn Ngọc đi cũng đã gần được 1 tiếng, cuối cùng cũng đi ra, nhìn sắc mặt không quá tốt cho lắm. Người đi theo sau khi ra cùng, lớn tiếng nói: "Thả Viên Tu Minh ra trước." Sau đó, đi đến trước mặt, nghiêm túc nói: "Chàng trai trẻ, kết bạn rộng rãi không có gì không tốt, nhưng mà kết bạn cũng không thể cẩu thả." Viên Tu Minh được thả, Thẩm Giáng Niên hơi ngạc nhiên, thấy người kia thì thầm gì đó với Đoạn Ngọc, Đoạn Ngọc cười nói: "Làm phiền ngài quá rồi."
"Không sao, sau này, bảo nhân viên an ninh chỗ cô giám sát cũng kỹ càng hơn, bởi vì chuyện này sẽ gây bất lợi cho cô, không đáng." Người kia còn nhắc nhở, Thẩm Giáng Niên ở bên cạnh nghe họ nói chuyện, đoán chừng bọn họ quen biết lẫn nhau.
Lúc Thẩm Giáng Niên ra khỏi đồn cảnh sát đã hơn 2 giờ chiều. Đoạn Ngọc đi ở phía trước, Thẩm Giáng Niên nháy mắt ra hiệu với Viên Tu Minh, đồng thời gọi cô ta: "Chị Ngọc." Đoạn Ngọc quay đầu nhìn lại, mặt vô cảm, ý cười sớm nhạt đi, "Làm sao vậy?"
"Chuyện hôm nay." Thẩm Giáng Niên nói.
"Cảm ơn Đoạn tổng." Viên Tu Minh đúng lúc tiếp lời.
Đoạn Ngọc liếc Viên Tu Minh một cái, lạnh mặt nói: "Không cần cảm ơn, cái này coi như tôi nể mặt Thẩm Giáng Niên."
Nữa rồi... cô lại bắt đầu nợ ơn người ta, hết lần này đến lần khác, đều nợ một món lớn, mà chẳng phải là chuyện của bản thân gây ra.
Lên xe, ba người đến quán bar 1943, đồ vật của Viên Tu Minh vẫn còn ở đó, Thẩm Giáng Niên cũng muốn tìm hiểu rõ tình huống, cho nên cũng lên xe theo: "Làm gì có chuyện dễ thả người như vậy chứ?" Đoạn Ngọc tức giận nói: "Còn phải nộp khoản phạt lớn."
"Đoạn tổng, cô xem thử, chính xác là bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho cô." Viên Tu Minh cũng không muốn mắc nợ, anh ta cũng đang lo cho mấy người bạn còn chưa được thả ra, anh ta biết bọn họ không có hút ma tuý.
Đoạn Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Trả lại cho tôi? Tiền phạt cậu trả lại, thế cậu có biết, sau khi xảy ra chuyện này, cảnh sát sẽ cho người đến đây kiểm tra mỗi ngày không? Có biết quán bar của tôi thất thoát bao nhiêu tiền không?" Thấy cái thái độ kia, hẳn là không muốn bồi thường tiền lại, chẳng qua là bực dọc mà thôi. Thẩm Giáng Niên âm thầm kéo Viên Tu Minh, nhưng mà Viên Tu Minh lại chẳng nói lời nào.
"Chị Ngọc, bạn của em cũng không phải cố ý chống đối chị, trên phương diện này bọn em không hiểu quy tắc, chị xem thử, bồi thường như thế nào cho hợp lý, coi như bồi thường trước một ít, để chị đóng phạt như vậy, cũng thật áy náy."
"Thấy chưa kìa, bọn đàn ông các câu chẳng là thứ tốt lành gì." Đoạn Ngọc châm chọc, "Vẫn là Giáng Niên hiểu ý chị đây, bồi thường bao nhiêu, lát nữa rồi nói đi." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể cười cười, nhưng mà trong lòng đang rỉ máu, tiền còn chưa kiếm được mà đã xuất ra trước rồi, nhịn không được trừng mắt Viên Tu Minh một lần nữa.
"Cậu thích đi thì đi đi, bây giờ nhìn thấy cậu là thấy phiền." Đoạn Ngọc không chút nào che giấu việc không thích Viên Tu Minh, "Sau này vẫn có thể đến chỗ tôi chơi, nhưng mà đừng có mang theo đám người hỗn tạp đến." Viên Tu Minh là đàn ông, cho nên đương nhiên lập tức tự ái, Thẩm Giáng Niên ngồi bên hoà giải, "Viên Tu Minh, anh cũng vật vờ cả đêm rồi, về nghỉ ngơi đi." Trước khi, Viên Tu Minh vẫn nói lời cảm ơn lần nữa, chân thành nói: "Năng lực của tôi có hạn, nhưng mà vẫn sẵn lòng bồi thường cho cô." Đoạn Ngọc xua tay bảo anh ta mau đi đi, Viên Tu Minh nhìn Thẩm Giáng Niên một cái: "Giáng Niên, em không đi à?" Viên Tu Minh đúng thật không yên tâm khi để Thẩm Giáng Niên ở đây một mình.
"Lát nữa rồi đi." Thẩm Giáng Niên nháy mắt bảo Viên Tu Minh đi trước, anh không thấy Đoạn tổng sắp bùng lửa giận sao? Viên Tu Minh lắc lắc điện thoại di động, ý nói có gì gọi sau, sau đó mau chóng rời đi, nhưng mà đi không được bao xa đã gọi điện thoại cho bạn, "Tôi có một người bạn ở quán bar 1943, cậu dẫn bạn cậu đến đó chơi đi, sẵn tiện để ý bạn tôi dùm luôn, lát nữa gửi hình cô ấy cho cậu." Viên Tu Minh bây giờ thật luộm thuộm, anh ta cần đi về tắm một cái rồi đi ra ngoài.
Viên Tú Minh đi rồi, Đoạn Ngọc đang đứng trong sảnh nghịch điện thoại di động, nhân viên phục vụ trong quán đều rất căng thẳng, Thẩm Giáng Niên đại khái có thể đoán được Đoạn Ngọc bình thường là một người tàn nhẫn. Đoạn Ngọc không nói gì, cô cũng không dám nói gì, chỉ đứng bên cạnh người này.
Đoạn Ngọc mân mê điện thoại hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Giáng Niên, nếu em có việc thì cứ đi trước đi." Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ, nhìn cô thế này, tôi làm sao dám có việc được, nói chung là cũng cần phải nói rõ ràng chuyện ngày hôm nay, "Chị Ngọc, em không có việc, chị cũng bận rộn cả ngày rồi, hay là tìm chỗ nào, em mời chị ăn tối, mong chị bớt giận." Đoạn Ngọc xoa xoa bụng, bất đắc dĩ nói: "Em không nói thì chị không thấy gì, giơ thì thấy đói rồi đó."
"Chị thích ăn gì?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Em biết nấu ăn không?" Đoạn Ngọc hỏi. Thẩm Giáng Niên dừng một chút, thẳng thắn nói: "Không." Cho dù có thể, cô cũng không muốn nấu cho Đoạn Ngọc, cô chỉ muốn nấu cho Thẩm Thanh Hoà thôi.
"Dạ dày của chị nếu ăn thức ăn bên ngoài sẽ dễ bị đau bụng." Đoạn Ngọc nói: "Hay là đến nhà chị đi, chị nấu."
... Đương nhiên Thẩm Giáng Niên không muốn đi, nhưng Đoạn Ngọc liên tục giúp mấy việc lớn, mà cũng không tính toán gì với cô, mặc dù trong lòng vẫn còn để ý chuyện đó, thế mà lại còn chủ động nấu ăn, giờ cô mà từ chối, thì thật chẳng biết điều, "Chị Ngọc, vất vả cả ngày rồi, chị cũng đừng nấu, để em hỏi bạn của em, xem thử có nhà hàng nào sạch sẽ, đồ ăn thanh đạm không."
Thẩm Giáng Niên kiên trì như vậy, Đoạn Ngọc cũng thỏa hiệp, "Được." Bạn của Thẩm Giáng Niên là Thẩm Thanh Hoà, xa nhau lâu vậy, Thẩm Giáng Niên rất nhớ người này.
"Trưởng quan." Lúc Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại đến, Thẩm Thanh Hoà đang ở trong văn phòng, cô vừa mới đọc xong tin nhắn gửi đến nói: Đoạn Ngọc bảo lãnh cho bạn của Thẩm Giáng Niên, mấy người khác cô ta không quan tâm, người bạn nam đã rời đi, Đoạn Ngọc và Thẩm Giáng Niên còn ở 1943.
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà nghe giọng nói của Thẩm Giáng Niên, ngoại trừ trầm thấp ừ ra, cũng không có bao nhiêu dao động, nhưng mà cũng có phần nhẹ nhõm: "Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
"Ừa..." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, nhẹ nhàng nói: "Coi là vậy." Nếu không suôn sẻ, thì sẽ xin trợ giúp, "Em nhớ người." Thẩm Giáng Niên nói xong lời này, hốc mắt đột nhiên có chút cay cay.
"Tiểu Lãng Cuốn~" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên gọi cô như vậy, khiến cảm xúc của Thẩm Giáng Niên gợn sóng, tức giận nói: "Sao tự nhiên lại gọi em như vậy ~" Không kịp đề phòng, cứ vậy mà bị câu dẫn, dưới ánh nắng rực rỡ, còn có một giọng nói ôn nhu bên tai, "Tôi vẫn còn chưa ăn." Thẩm Thanh Hoà nói vậy, làm tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, đây là một kiểu mời, rất rõ ràng, "Em vẫn chưa ăn phải không?"
Thẩm Giáng Niên cảm thấy Thẩm Thanh Hoà sắp nói: "Cùng nhau ăn trưa đi." Trái tim cô sắp bay đi mất.
"Ừa." Đúng là cô chưa ăn, nhưng mà cô sắp đi ăn với Đoạn Ngọc, trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút nghẹn, cô muốn ăn trưa với Thẩm Thanh Hoà, nếu không có việc này, chắc chắn cô sẽ trực tiếp đưa ra lời mời với Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà lúc này cô chỉ có thể ừa một tiếng.
Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ậm ừ nói: "Vậy em ăn nhiều chút." Thông minh như Thẩm Thanh Hoà, đương nhiên đoán được, mũi Thẩm Giáng Niên cay cay, thậm chí còn không hỏi được nhà hàng nào sạch sẽ, thanh đạm, hít một hơi thật sâu, giọng nghẹn ngào nói: "Sao người còn chưa ăn."
"Ah~" Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, "Tôi còn bận chút việc phải làm, cúp máy trước đây." Thẩm Thanh Hoà chủ động cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy một hồi. Ý nghĩ muốn đi tim Thẩm Thanh Hoà không kiềm lại được, nhưng mà Đoạn Ngọc phải làm sao đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]