Chương trước
Chương sau
Thẩm Giáng Niên tựa hồ có chút khó mở miệng, "Lát nữa con sẽ nhắn WeChat cho mẹ." Lục Mạn Vân muốn nói gì đó, Quan Chi Viện đã nói trước, "Được rồi, con bé không còn nhỏ nữa, Viên Bảo, lái xe chậm thôi nha."

Vừa đi ra đến cửa, Lục Mạn Vân liếc Thẩm Giáng Niên một cái, ý: Tự biết nên làm gì.

Thẩm Giáng Niên ở trên WeChat nói: Lê Thiển tới tháng, bụng rất đau, con đi qua xem cậu ấy.

Lục Mạn Vân: Chuyện này, Tần Thư hợp hơn con.

Thẩm Giáng Niên:.... Cậu ấy và Tần Thư luôn có mâu thuẫn, đâu phải mẹ không biết.

Lục Mạn Vân: Đi nhanh về nhanh.

Thẩm Giáng Niên: Con sẽ cố gắng.

Thẩm Giáng Niên lái xe đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu, cảm giác khó thở. Chẳng qua là yêu đương thôi, sao giống như làm chuyện có lỗi với cả thế giới vậy.

Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại cho Lê Thiển trước, kéo người ta xuống nước cùng, khẩu cung phải khớp. Lê Thiển nghe lý do của cô xong, chỉ thở dài, "Cậu a...." Âm a kéo dài thật lâu, Lê Thiển nói: "Cậu tự chăm sóc bản thân đi." Nếu Lê Thiển chậm một chút, Thẩm Giáng Niên cân nhắc có nên nói cho Lê Thiển biết, cô và Thẩm Thanh Hoà đã xác định mối quan hệ hay không.

Nhưng chần chừ, cắn chặt răng.

Đối với cô mà nói là một bất ngờ đẹp như trong mơ, cô rất sợ, một khi nói ra, sẽ như bọt biển dưới ánh mặt trời, màu sắc vô cùng đẹp, nhưng dễ dàng tan biến.

Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà, tràn đầy mong đợi, nhưng bên kia không nghe máy. Ừm, chắc là đang bận, Thẩm Thanh Hoà luôn bận. Nếu Thẩm Giáng Niên không có thất vọng thì đó là lừa dối lòng. Cô tìm đủ cách để ra khỏi nhà, gọi điện thoại cho người cô muốn gặp nhất, thế nhưng không nghe máy.

Mặc dù rất muốn gọi lại lần nữa, nhưng Thẩm Giáng Niên nhịn. Từng phút từng giây đều là cực hình đối với Thẩm Giáng Niên. Theo như những gì cô hiểu biết giáo sư Lục, sẽ không bao lâu nữa sẽ gọi điện thoại hối cô.

Thế giới Thẩm Giáng Niên như trôi qua 5 thế kỷ, cô lại gọi điện thoại lần nữa.

Lần này, đã nghe máy.

Thẩm Thanh Hoà không lập tức lên tiếng, Thẩm Giáng Niên vốn muốn nói rất nhiều, nhưng không khí đột nhiên trầm xuống, cô cũng im lặng một lúc, trong lòng ẩn ẩn đau xót, thậm chí còn cảm thấy bị ấm ức. Phụ nữ hay thích ra vẻ, mọi lúc mọi nơi, Thẩm Giáng Niên biết cô đang ra vẻ, không muốn mở miệng nói, muốn Thẩm Thanh Hoà nói trước, nghe người kia nói gì đó. Mới ngày đầu tiên xác nhận quan hệ, người bạn gái này gọi không thèm nghe, cô ra vẻ như thế không quá mức chứ?

"Bận việc trong nhà xong rồi sao?" Lịch sự hỏi nhưng không thiếu ân cần hỏi han, đêm mưa, giọng nói của Thẩm Thanh Hoà, hình như càng dễ nghe hơn, Thẩm Giáng Niên không có tiền đồ mà tự động hết giận, bày đặt ra vẻ cho lắm vào, rồi thản nhiên trả lời, "Ừa, người đang ở đâu thế?" Không muốn chậm trễ một giây phút nào, không biết giáo sư Lục sẽ gọi điện thoại hối lúc nào nữa.

"Tôi ở công ty."

"Em đến đón người."

"Tôi đến đón em."

"Em đã ra ngoài rồi, đợi em nha, chúng ta cùng nhau về nhà." Lần đầu tiên có thể danh chính ngôn thuận dùng từ "về nhà", hơn nữa là cùng nhau.

Trên radio đang phát bài hát <> của Hà Khiết. Dù là một đêm mưa mùa thu, nhưng Thẩm Giáng Niên dường như đang ở dưới ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, tim cô ấm áp lên.

Thẩm Thanh Hoà, em đến. Đã nói sẽ ra vẻ với người nhưng mà không nỡ.

Thẩm Thanh Hoà rất nghe lời, đứng ở dưới mái hiên toà nhà Nhã Nại chờ, từ xa Thẩm Giáng Niên đã thấy được người đang đợi cô, là người mà cô thích.

Đợi Thẩm Thanh Hoà lên xe, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Thanh Hoà thắt dây an toàn, Thẩm Giáng Niên sáp lại gần muốn hôn, nhịn không được nữa. Thấy người lập tức muốn đến gần, hôn người, ôm người, Thẩm Giáng Niên đã làm được, rốt cuộc không cần e dè nữa.

Người trong ngực run lên, má Thẩm Giáng Niên cọ vào tai Thẩm Thanh Hoà, "Tai cũng lạnh rồi, đợi lâu rồi sao?" Thẩm Thanh Hoà cười nói không có.

Thẩm Giáng Niên đưa tay chạm vào tay Thẩm Thanh Hoà, quả nhiên rất lạnh, Thẩm Giáng Niên lập tức cảm thấy đau lòng: "Lần sau đừng làm như vậy, em sẽ đau lòng." Nói xong, cô có chút đỏ mặt, Thẩm Thanh Hoà giơ tay lên câu cổ Thẩm Giáng Niên, đưa tới trước mặt: "Nếu đau lòng thì sưởi ấm cho tôi đi." Khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của Thẩm Thanh Hoà, "Sưởi ấm à? Sưởi ở đâu? Sưởi thế nào đây?" Thẩm Giáng Niên bất giác... nói lắp.

Thẩm Thanh Hoà mím môi dưới, nhếch khóe môi cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng gần như làm Thẩm Giáng Niên tan chảy, "Chính là như vậy." Thẩm Thanh Hoà chủ động tiến tới, hôn lên môi của Thẩm Giáng Niên một cái, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mút lấy cánh môi kia, Thẩm Giáng Niên hé miệng, nghênh đón Thẩm Thanh Hoà tiến vào.

Trong thế giới mềm mại dây dưa, khiến hơi thở Thẩm Giáng Niên nóng lên, nụ hôn kết thúc, mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng. Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà nóng như lửa đốt nhìn cô, Thẩm Giáng Niên mất tự nhiên, dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, nắm lấy áo khoác, nhẹ nhàng đẩy, "Sao nhìn em như thế...."

"Thẹn à." Thẩm Thanh Hoà trêu chọc, có vẻ thích nhìn cô ngại ngùng. Thẩm Giáng Niên vùi đầu vào cổ Thẩm Thanh Hoà, nhẹ nhàng cọ cọ, tràn đầy oán giận nhưng vô cùng trìu mến nói: "Không phải do người sao." Thẩm Thanh Hoà khẽ ừ, ôm Thẩm Thanh Hoà nói: "Đưa tôi về nhà."

Ý thức về sứ mệnh nảy sinh trong trái tim của Thẩm Giáng Niên sánh ngang với tình yêu tổ quốc.

Mặc kệ cuộc gọi của giáo sư Lục đến bất cứ khi nào, Thẩm Giáng Niên bất chấp mà mang Thẩm Thanh Hoà về nhà, đến nơi thuộc về các cô, cô thực sự muốn hoàn toàn phóng đãng. Cô muốn yêu Thẩm Thanh Hoà một cách không gò bó, cô muốn yêu người này theo cách của riêng cô, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn gì làm nấy.

Dọc đường rất yên tĩnh, nhạc trên xe lại phát ra bài hát không phù hợp <>. Thẩm Giáng Niên không thích nên giơ tay lên chuyển sang bài khác, lần này là <> của Thái Cầm, tâm trạng Thẩm Giáng Niên trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đêm mưa ở Bắc Kinh, vẫn có chút tắc đường, nhưng Thẩm Giáng Niên không còn sốt ruột như trước. Lúc lái xe, không nhịn được mà liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, người kia phần lớn là ngồi thẳng người, hàng mi dài cũng dựng đứng như dáng người vậy, mỗi lần Thẩm Thanh Hoà chớp mắt, tim Thẩm Giáng Niên cứ thế nhảy lên theo.

Tại sao Thẩm Thanh Hoà lại không chịu nhìn cô chứ?

Tại sao Thẩm Thanh Hoà không nhìn cô? Thẩm Giáng Niên khó hiểu và có chút mất mát, cô không đủ đẹp sao? Ngày đầu tiên các cô xác nhận mối quan hệ, không phải nên dính lấy nhau mỗi phút mỗi giây sao? Cho dù ngồi bên nhau thì ánh mắt cũng không nỡ dời đi chứ, ít nhất Thẩm Giáng Niên là như thế.

Lúc đèn đỏ, Thẩm Giáng Niên dứt khoát quay đầu qua nhìn người cô đặt ở đầu quả tim. Cô muốn nhìn xem thử khi nào Thẩm Thanh Hoà sẽ đáp lại ánh mắt của cô, Thẩm Thanh Hoà đúng là có đáp lại, còn đưa tay vuốt gương mặt cô, rồi nắm lấy cằm, nhẹ giọng nói: "Lái xe đàng hoàng vào."

Thẩm Giáng Niên bĩu môi, không vui nhưng cũng không nói ra.

Lần này, ngoan ngoãn lái xe và đến CBD sau khi trải qua 5 cái đèn đỏ, bỗng nhiên cô nhớ đến gì đó, cô suy nghĩ trước khi nói. Đến lúc mở cửa xuống xe, Thẩm Thanh Hoà đi vào trước, Thẩm Giáng Niên đi theo sau, xoay người nói: "Hôm nay, lúc người đưa em về, chúng ta đi qua 15 cái đèn đỏ." Thẩm Thanh Hoà ừm một tiếng, không thay đổi sắc mặt, Thẩm Giáng Niên nắm chặt chốt cửa, trực tiếp nói thẳng ra, "Người đi đường vòng."

"Ừa." Người thừa nhận vẫn làm vẻ mặt bình tĩnh.

Thẩm Giáng Niên đột nhiên có cảm giác tim như hoa nở rộ, "Đây là người muốn hôn em!" Giọng điệu của cô tràn đầy đắc ý cùng với kiêu ngạo. Thẩm Thanh Hoà đột nhiên sáp tới gần, Thẩm Giáng Niên theo bản năng lùi lại, cả người căng thẳng, tưởng đâu Thẩm Thanh Hoà muốn hôn cô, cho nên bất giác nuốt nước miếng chờ đợi.... Nhưng Thẩm Thanh Hoà chẳng qua là muốn đẩy cửa, giọng điệu trêu chọc, "Hình như em hiểu lầm rồi." Thẩm Thanh Hoà rõ ràng đang trả đũa cô, Thẩm Giáng Niên vội kéo lấy người định đi vào, cơ thể dán lên, hôn Thẩm Thanh Hoà thật sâu.

Nụ hôn kết thúc, Thẩm Giáng Niên thở gấp, vui vẻ nói: "Em không có hiểu lầm nha." Thẩm Thanh Hoà giơ tay xoa xoa mái tóc cô, yêu chiều nói: "Em a." Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà, hôn một cái thật kêu, nói: "Sau này, muốn hôn người sẽ hôn ngay." Thật sự quá thích, hôn một cái vẫn chưa đủ, lại hôn thêm lên gương mặt Thẩm Thanh Hoà, khẽ nói: "Thích người~" Thẩm Thanh Hoà ôm eo cô, để cho cô tiện hôn hơn.

Từ khi bước vào cửa, hai cơ thể chưa từng rời nhau, đương nhiên, đa phần là Thẩm Giáng Niên bám lấy Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên yêu thích không ngừng, kéo người đi vào trong sô pha tiếp tục ve vãn, chẳng qua sợ Thẩm Thanh Hoà mệt.

Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên bước lên, ngồi lên đùi người ta, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà, "Người là của em à? Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, Thẩm Giáng Niên không hài lòng, "Vậy người cũng ôm em đi." Thẩm Thanh Hoà giơ tay lên ôm cô.

"Chặt hơn chút nữa."

Cái ôm của Thẩm Thanh Hoà rất có lực, Thẩm Giáng Niên nghe thấy chính tiếng tim đập của cô, mạnh mẽ hùng hồn, "Thật không dám tin, người là của em đó, Thẩm Thanh Hoà." Đúng vậy, cho đến tận giờ, Thẩm Giáng Niên còn tưởng đâu nằm mơ, "Có khi nào bỗng nhiên người sẽ rời xa em không?" Bệnh chung của con người, chính là sợ khi có được rồi sẽ lo mất đi.

"Đừng suy nghĩ lung tung." Thẩm Thanh Hoà lay chân một chút, nói: "Em đói không?" Ở nhà Thẩm Giáng Niên ăn không bao nhiêu, sau khi đi một vòng, cô lại thấy đói, "Người ăn chưa?" Thẩm Thanh Hoà lắc đầu, cảm giác về sứ mệnh của Thẩm Giáng Niên lại trỗi dậy, "Người ở đây đợi em! Em đi nấu cho người." Cô muốn chăm sóc người yêu của cô.

Sau đó, không đợi Thẩm Thanh Hoà nói chuyện, Thẩm Giáng Niên hôn lên Thẩm Thanh Hoà một cái, đứng dậy chạy vào bếp. Thẩm Thanh Hoà sờ sờ môi, hơi ấm vẫn còn đó.

Người nói sẽ nấu ăn, thế mà lại đứng ở cửa nhìn lén người trong phòng khác. Thẩm Thanh Hoà ngoái đầu lại nhìn, người trốn sau cánh cửa né không kịp, vừa hay bị bắt gặp, Thẩm Giáng Niên cười cười, giơ tay lên vẫy vẫy rồi biến mất.

Cũng đã trễ, không có gì để nấu, nguyên liệu ở trong nhà cũng không có nhiều, quan trọng nhất là món Thẩm Giáng Niên biết làm khá ít. Cho nên nấu mì là lựa chọn an toàn, cũng có học được cách làm rồi, mì nước.

Bởi vì làm mì thủ công, phải cán bột rồi cắt, cho nên thời gian tương đối lâu. Thẩm Giáng Niên nhìn nồi, nhưng luôn nhớ thương người ngồi trong phòng khác, không biết tại sao, mà cô lại nhớ Thẩm Thanh Hoà hơn trước rất nhiều, rất muốn mỗi phút mỗi giây được nhìn thấy. Đúng, chính là cái cảm giác một giây cũng không muốn tách ra. Thẩm Giáng Niên dùng đũa dài khuấy mì trong nồi, rồi lại đậy nắp nồi lên, chuẩn bị đi nhìn lén.

Vừa quay lại, cô giật mình, không biết từ lúc nào, Thẩm Thanh Hoà đã lặng lẽ đứng ở cửa.

"Trưởng quan ~" Thẩm Giáng Niên đứng yên tại chỗ, dang rộng vòng tay, làm nũng gọi Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà chậm rãi đi đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng, Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà thật chặt, tim đập thình thịch, hôn lên tai người ta, khẽ khàn: "Em rất thích người, Thẩm Thanh Hoà à~" Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, nghiêng đầu hôn lên vành tai Thẩm Giáng Niên, khẽ vuốt ve lưng Thẩm Giáng Niên, "Nước sắp trào ra rồi~"

Phụ nữ rất mâu thuẫn, một mặt muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà mọi lúc, mặt khác lại không muốn bị nhìn thấy dáng vẻ nấu ăn vụng về của mình, "Người không ở bên ngoài đợi em hả?" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt hỏi.

"Không sao đâu." Thẩm Thanh Hoà đứng ở bên cạnh quan sát, Thẩm Giáng Niên căng thẳng đến mức tay chân lóng ngóng.

Chân tay vụng về nấu mì, hơn nữa còn dưới sự quan sát của Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên tự mắng bản thân mấy lần trong bụng, đúng là cái đồ không có tiền đồ, nấu mì cũng thành thế này! Cũng may, Thẩm Thanh Hoà không chủ động hỗ trợ, chứ nếu không, cái lòng tự trọng của cô không biết đặt ở đâu nữa.

Vớt mì ra khỏi nồi, Thẩm Giáng Niên bảo Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài chờ. Lần này, Thẩm Thanh Hoà đã đi ra, ngồi ở trước bàn ăn, chờ được cho ăn. Thẩm Giáng Niên đặt tô mì xuống, tay bị nóng còn lắc lắc vài cái, Thẩm Thanh Hoà nắm lấy tay cô, ra hiệu cho cô sờ lên tai mình. Thẩm Giáng Niên chỉ dám sờ nhẹ, hơi thở dồn dập, hơi nóng nhanh truyền đi, đầu ngón tay không còn nóng nữa, nhưng mà hơi nóng giống như không chuyển lên người Thẩm Thanh Hoà, mà lại chuyển lên mặt cô.

Khoảng cách quá gần, Thẩm Giáng Niên không biết biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà là gì, nhưng chỉ cần đầu ngón tay mềm mại chạm vào cũng khiến tim cô đập nhanh hơn. Rất muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, cuối cùng ngước mắt lên trong giây lát bắt gặp một nụ cười dịu dàng, trái tim Thẩm Giáng Niên mềm nhũn nên phản ứng rất chậm.

Cô đỏ mặt, xấu hổ muốn nhìn lại lần nữa, nhưng không chịu cúi đầu, không chịu buông đầu ngón tay, thậm chí còn không tự chủ nhào nặn dái tai của Thẩm Thanh Hoà, sờ vào rất mềm mại và dễ chịu.

"Không thích nhìn tôi à?" Giọng nói mềm mại của Thẩm Thanh Hoà khiến người Thẩm Giáng Niên mềm nhũn, làm sao mà không thích chứ, cô ngẩng đầu, nhìn một cái lại muốn cúi đầu, Thẩm Thanh Hoà lên tiếng ngăn cô lại, "Nhìn tôi."

Vì thế, người nào đỏ mặt đỏ như cua luộc, sững sờ không cúi đầu, Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, nụ cười khiến Thẩm Giáng Niên không thể không tiến lại gần, khi đến gần hơn, Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia.

Cảm xúc chân thật, Thẩm Thanh Hoà, ở ngay trước mắt cô.

Không nhịn được muốn hôn sâu hơn, một khi đã bắt đầu thì không muốn kết thúc, Thẩm Giáng Niên hôn đến khi hơi thở sắp cạn kiệt mới dứt ra, nới khoảng cách, trán chống lên trán Thẩm Thanh Hoà, thở gấp nói: "Thẩm Thanh Hoà~ đêm nay chúng ta đừng ngủ~"

"Vậy thì làm gì?"

"Người muốn làm gì thì làm."

"Bao gồm cả em sao?"

Tim Thẩm Giáng Niên tăng tốc, một dòng nước ấm phía dưới tràn lan, khiến cô hưng phấn, cô hôn Thẩm Thanh Hoà thật mãnh liệt, đồng thời còn ừ một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.