Chương trước
Chương sau
“Được rồi~” Thẩm Thanh Hòa dừng trước, “Không còn sớm nữa, em nhắm mắt lại ngủ đi.” Thẩm Giáng Niên vẫn nằm đó giả làm đà điểu, “Em vẫn muốn ngắm nhìn người nữa, người nhắm mắt lại đi, em ngắm mệt rồi thì tự ngủ, không cho phép người nhìn em.” Là bạn gái thì có đặc quyền bá đạo.

Thẩm Thanh Hòa đã quen với việc thức trắng đêm, nhưng mà Thẩm Giáng Niên thì không thể, cô vẫn là một người “bình thường”, cần được nghỉ ngơi hồi phục thể lực. Thẩm Thanh Hòa nhắm mắt, cảm nhận được một ánh mắt rực lửa đang bao trùm lấy mình, cho đến khi, chủ nhân của ánh mắt đó dần dần cảm thấy mệt, rồi thiếp đi.

Thẩm Thanh Hòa mở mắt, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên trong tầm mắt, cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mi hơi run rẩy trên màn hình. Haizzz.... không nên để người này về nhà.

Yêu cầu của Lục Mạn Vân thực ra không cao, đó là trước năm mới không được xxx mà yêu cầu của Thẩm Thanh Hòa cũng không cao, trước năm mới, không cần can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Thẩm Giáng Niên, cô sẽ không xxx, nhưng mà ôm hôn vẫn nằm trong điều kiện cho phép.

Vào lúc Thẩm Giáng Niên không hề hay biết, thì cả hai đã âm thầm đạt được thỏa thuận với nhau.

Sáng sớm, Thẩm Giáng Niên vừa mở mắt ra, điều đầu tiên cô làm chính là cầm điện thoại, điện thoại hết pin tự tắt máy. Thẩm Giáng Niên ủ rũ, lần sau video call với Thẩm Thanh Hòa, cô nhất định sẽ cắm sạc điện thoại luôn. Thẩm Giáng Niên vội vàng sạc điện thoại, sau đó đi rửa mặt, giáo sư Lục đang làm bữa sáng, thấy Thẩm Giáng Niên cũng không mấy ngạc nhiên, “Mới sáng sớm, hấp tấp gì vậy?”

“Con đi rửa mặt.” Âm cuối của Thẩm Giáng Niên biến mất trong nhà vệ sinh.

Rửa mặt quá nhanh, điện thoại vẫn chưa lên nguồn, Thẩm Giáng Niên đi qua đi lại bên giường mấy lần. Chờ đợi luôn khiến người ta sốt ruột, Thẩm Giáng Niên đi ra bếp, “Mẹ, có cần con giúp không ạ?”

“Không cần.” Lục Mạn Vân nói mà không ngẩng đầu, “Đi lấy ly nước ấm cho ông bà ngoại con đi, sau khi ông bà dậy sẽ uống.” Thẩm Giáng Niên nhận lệnh, rót nước rồi đặt lên bàn ở phòng khách.

Lần nữa quay lại phòng, điện thoại cuối cùng cũng khởi động, muốn gửi tin nhắn nhưng lại sợ người thiếu ngủ kia vừa bước vào trạng thái nghỉ ngơi, Thẩm Giáng Niên nhịn xuống, không gửi tin nhắn.

Chẳng mấy chốc, buổi sáng của gia đình nhà họ Thẩm bắt đầu. Quan Chi Viện và Lục Viên Sơn cũng thức dậy và làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi về nhà. Thẩm Giáng Niên được chỉ định làm tài xế, trước khi ra cửa, Thẩm Giang Niên nói: “Đưa ông bà ngoại về đến nhà, con sẽ không về lại đâu.” Cô muốn về CBD.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Giáng Niên nhớ tới Thẩm Thanh Hoà đã đi đường vòng để được hôn cô, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên cười. Giữa những người yêu nhau, đúng thật là chỉ cần một điều nhỏ nhoi thôi cũng đã cảm thấy ngọt ngào, sức mạnh của tình yêu thật sự rất mạnh.

“Viên Bảo à.” Quan Chi Viện ngồi ở phía sau gọi cô, Thẩm Giáng Niên quay đầu lại, “Dạ, bà ngoại.”

“Nếu con đi gặp Thẩm Thanh Hòa, thay bà gửi lời chào hỏi nha.”

“A, dạ?” Thẩm Giáng Niên trả lời xong, cảm thấy có gì đó không đúng, “Bà ngoại....”

“Bà thấy con vui vẻ như thế, có phải lát nữa đi gặp cô ấy không?” Quan Chi Viện cười mỉm hỏi, Thẩm Giáng Niên đột nhiên thấy chột dạ, đối mặt với tấm lòng chân thành của bà ngoại, cô thật sự không nói dối được.

“Bà thấy cô Thẩm là người khá tốt, có cơ hội thì mang cô ấy đến nhà bà làm khách.” Quan Chi Viện chủ động mời, Thẩm Giáng Niên dạ dạ hai tiếng, đồng ý cho qua chuyện.

“Con có thể kết thêm bạn bè cũng tốt, quay đi quay lại chỉ có Lê Thiển và Thần Thư.” Quan Chi Viện thở dài, “Còn còn nhớ thời đại học con có dẫn một học tỷ về nhà không Viên Bảo?” Thẩm Giáng Niên khựng lại một chút, cau mày, “Bà ngoại, sao tự dưng bà lại nhắc đến vậy ạ?”

“Con còn giận người ta à?” Quan Chi Viện cười nói, “Mấy ngày trước, bà thấy con bé ở gần nhà, nghe nói là mới đi du học về, còn lại chào hỏi bà rồi sẵn tiện hỏi thăm con luôn đó.”

“Bà ngoại, bà đừng có nói cho cô ấy bất cứ thông tin gì của con hết.” Thẩm Giáng Niên giống như né tránh, Quan Chi Viện dỗi một câu, “Con thật là, người ta cũng quan tâm con thôi mà.”

“Thôi quên đi ạ....” Thẩm Giáng Niên cắt ngang, “Bà ngoại, bà không biết đầu, lúc học đại học ấy, cô ấy như một gián điệp nằm vùng, theo dõi con suốt, con còn ngây thơ cho rằng....” Thẩm Giáng Niên lười nói, đến giờ vẫn chưa hiểu lắm tại sao lại theo dõi cô, thật kinh khủng.

“Khi đó còn là nhóc con thích gây chuyện, giờ đều đã trưởng thành rồi.” Quan Chi Viện thở dài, “Lúc đó, bà đã nói với con rồi, không có tốt cho con, mà con có chịu nghe đâu, nhưng mà coi như cũng chỉ phiền một chút không có gì xấu xảy ra là được rồi.” Suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên thay đổi theo, đúng vậy đã trưởng thành hết rồi, chuyện cũng qua đã lâu. Bà ngoại không nhắc đến, Thẩm Giáng Niên đã hoàn toàn quên mất người này, quên rồi cũng không có gì không tốt, bây giờ cả tinh thần lẫn thể xác của cô chỉ nhớ một người là đủ rồi.

“Bà ngoại nói như vậy, bây giờ nếu còn thích kết bạn với người ta, thì con có thể làm bạn với con bé.” Quan Chi Viện nói.

“Con không muốn làm bạn bè với cô ấy.” Tân Vĩ Đồng, Thẩm Giáng Niên nhìn đèn đỏ phía trước, bây giờ nhớ đến cái này, khiến cô không thoải mái. Đương nhiên, cái này phải trách Viên Tu Minh rồi, thời đại học, luôn có người hiểu lầm cô và Viên Tu Minh là một đôi, mà trong đó, có cái người Tân Vĩ Đồng kia là ghen tị nhiều nhất.

Người bình thường có lý do chính đáng để ghen tị, Viên Tu Minh có rất nhiều người ngưỡng mộ, những người đó ghen tị cũng bình thường thôi, bọn họ tỏ thái độ bằng nhiều cách khác nhau, hoặc là không thích Viên Tu Minh nữa, hoặc là ghét Thẩm Giáng Niên.

Nhưng mà Tân Vĩ Đồng lại khác với những khác, trước khi Thẩm Giáng Niên phát hiện người này theo dõi và điều tra cô, thì cô lại bị nhan sắc của người này mê hoặc. Thẩm Giáng Niên không phủ nhận cô là một người đam mê cái đẹp, thành thật mà nói, thì ngoại hình của Tân Vĩ Đồng khá hợp với sở thích của cô, cô thích người trang điểm nhẹ nhàng, ưa nhìn, khiến người ta cảm thấy sạch sẽ thoải mái.

Giống như Thẩm Thanh Hòa, ngay từ lần đầu gặp nhau, đã tạo cảm giác đẹp sạch, cho dù không trang điểm vẫn khiến tim Thẩm Giáng Niên rung động. Đối với hành vi biến thái của Tân Vĩ Đồng, Thẩm Giáng Niên luôn tin rằng là Tân Vĩ Đồng thích, không phải là yêu, người này yêu Viên Tu Minh, nhưng mà Viên Tu Minh luôn phủ nhận, mà cái này không quan trọng, quan trọng là Tân Vĩ Đồng cũng phủ nhận, Nghĩ lại bản thân từng bị Tân Vĩ Đồng lừa gạt, kết bạn xong với người này, người này xem cô như tên ngốc mà lừa, Thẩm Giang Niên cảm thấy khó chịu. Việc này, đến giờ cô chưa từng nói cho ai biết, ngay cả Viên Tu Minh cũng không biết. Thẩm Giáng Niên không phủ nhận bà ngoại cô nói đúng, sau chuyện của Tân Vĩ Đồng, cô có tính đề phòng nhiều hơn, dưới cái đẹp điên đảo thần hồn, Thẩm Giáng Niên luôn giữ bình tĩnh và lý trí, càng đẹp thì càng đề phòng hơn.

Đương nhiên, luôn có ngoại lệ. Thẩm Thanh Hòa hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thẩm Giáng Niên, các cô không có dấu hiệu nào sẽ gặp nhau, cũng không có bất cứ điểm giao, cũng không có lợi ích liên quan, cho nên, Thẩm Giáng Niên mới luân hãm ngày càng nhanh, bởi vì cô chưa từng nghĩ đến chuyện đề phòng người này.

“Cuộc đời này, gặp được người nào đó, xảy ra một số chuyện, là duyên số đã an bài.” Quan Chi Viên đột nhiên nói ra lời này, cắt ngang suy nghĩ lung tung của Thẩm Giáng Niên, “Không phải đâu ạ... Bà ngoại, nghe ý bà như là con và người này sau này còn sẽ có liên quan đến nhau.”

“A~” Quan Chi Viện cười cười, “Trong lòng có ánh sáng, không sợ bóng tối.” Quan Chi Viện đột nhiên nói câu như thế, Thẩm Giáng Niên nghe không hiểu, “Bà ngoại à, bà có thể nói thẳng ra không?”

Xe đến trước cửa nhà, hai vợ chồng già chuẩn bị xuống xe, Thẩm Giáng Niên bị kêu vào trong nhà. Thẩm Giáng Niên đành đi vào trong, sẵn tiện hỏi thêm: “Bà ngoại, vừa rồi bà nói con không hiểu lắm, con và Tân Vĩ đồng còn có liên quan với nhau sao ạ?” Thẩm Giáng Niên nghĩ đến Tân Vĩ Đồng, vẫn không mấy vui vẻ, “Người này sẽ có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của con sao ạ?” Thẩm Giáng Niên không muốn giẫm lên vết xe đổ.

“Viên Bảo à, bất kể chuyện gì cũng đều có điểm dừng, nếu không dừng lại, hậu quả khó mà đoán trước được.” Câu này của Quan Chi Viện, càng làm cho Thẩm Giáng Niên mơ hồ, “Bà ngoại, bà đang nói con và Tân Vĩ Đồng ạ?”

“Là nói cuộc sống sau này của con.”

Tiêu rồi, tiêu rồi, cuộc sống sau này của cô không phải là cô và Thẩm Thanh Hòa sao?

“Bà ngoại, bà đừng như thế, cuộc sống tốt đẹp của con chỉ vừa mới bắt đầu mà.” Thẩm Giáng Niên thực sự sợ, miệng của bà ngoại cô, vô cùng linh, “Bà ngoại, nói cho con chi tiết hơn đi, điểm dừng, cụ thể là dừng cái gì ạ?”

“Bà ngoại không có cách nào nói ra được, Viên Bảo à, bà ngoại cũng có bí mật, haizz.” Quan Chi Viện khá sầu.

“Bà ngoại à....” Thẩm Giáng Niên không biết nên nói gì cho tốt, “Bà ngoại, lần trước bà ngoại xem bói cho Thẩm Thanh Hòa, rốt cuộc kết quả là sao ạ?”

“Mối quan hệ của hai đứa bây giờ tốt chứ?” Quan Chi Viện hỏi.

“Dạ....”

“Mạn Vân không nói cho con à?”

“Không có ạ?”

“Bà ngoại nói với con, con nhất định không chịu nghe.”

“Bà nói đi mà.”

“Giữ khoảng cách với Thẩm Thanh Hòa.”

“....” Thẩm Giáng Niên sửng sốt không thốt ra được lời nào, nghẹn một hồi, mới hỏi lại: “Tại sao ạ?”

“Đứa ngốc, hỏi chỉ thêm phiền, về đi.” Quan Chi Viện tựa hồ có chút mệt mỏi, “Có chút đau khổ, nhưng mà phải trải qua, haizz.” Quan Chi Viện cứ mãi thở dài.

Sau khi Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, ngồi trong xe, đàu óc vẫn còn rối bời. Bà ngoại đã thấy trước được gì đó, phải không? Cô và Thẩm Thanh Hòa đã định sẵn sẽ không có kết thúc tốt đẹp sao? Nghĩ thôi cũng đủ khiến Thẩm Giáng Niên khó chịu.

Là một thanh niên trong thời đại mới, không phải Thẩm Giáng Niên mê tín, nhưng mà mỗi lần bà ngoại tính đều rất chuẩn.

Thẩm Giang Nhiên u sầu, soi gương nhìn thấy biểu cảm u ám của cô. Khóe môi Thẩm Giáng Niên nhếch lên, cố vẽ ra một nụ cười, thật mệt lòng.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, mở điện thoại lên, à, là ánh nắng của cô.

Thẩm Thanh Hoà: Em về nhà chưa?

Về nhà, cái từ này thật tốt, Thẩm Giáng Niên: Đang đợi em à?

Thẩm Thanh Hòa: 10 giờ rồi.

Thẩm Thanh Hoà: Bây giờ là 10 giờ.

Thẩm Giáng Niên khởi động xe, Thẩm Giáng Niên: 11 giờ, đợi em ở cửa.

Thẩm Thanh Hoà: Được.

Cô từng cảm giác Thẩm Thanh Hòa quá thờ ơ, nhưng giờ thì lại cảm thấy chẳng qua cảm giác trước kia là ảo giác mà thôi. Phụ nữ, một khi đã yêu rồi đều là tiểu bảo bảo, Thẩm Thanh Hòa cũng không ngoại lệ. Tảng đá lớn trong lòng vẫn còn, Thẩm Giáng Niên chọn cách phớt lờ nó, tận hưởng khoảnh khắc này.

Biết có người đợi mình về, biết có người mong mình về, cảm giác ấy tuyệt vời không thể tả.

Thẩm Giáng Niên cố tình nói dư thời gian, chứ 10:45 cô đã về gần tới CBD. Lúc này, khó kiếm được chỗ đậu xe. Để không lãng phí thời gian tìm chỗ đậu xe, Thẩm Giáng Niên đành đậu ở một chỗ hơi xa, xuống xe, vội vã chạy về nhà.

Muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa, không thể chờ thêm được nữa.

“Thẩm Giáng Niên?”

Thẩm Giáng Niên đang đi xuyên qua đám động, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cả người như bị điểm huyệt, cô khựng lại một chút, trong đầu hiện lên một khuôn mặt, lướt qua trong khoảnh khắc.

Mẹ kiếp, không thể nào? Thẩm Giáng Niên điều chỉnh lại biểu cảm, ngoái đầu nhìn lại... trong lòng thì nguyền rủa Tam Tự Kinh, thật đúng là.

Tân Vĩ Đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.