Trong phòng bệnh.
"Là ai thế?" Thích Tử Quân mơ hồ nghe được một thanh âm, nhưng lại không rõ ràng.
"Ngủ một lát dậy cảm giác sao rồi?" Thẩm Thanh Hòa không trả lời lời của cô ấy, Thích Tử Quân dụi dụi mắt, "Tốt hơn nhiều rồi, em nghĩ có thể xuất viện."
"Không gấp, truyền xong bình này thì gọi bác sĩ đến kiểm tra." Thẩm Thanh Hòa mở tài liệu ra xem. Thích Tử Quân không muốn kết thúc thế giới giữa hai người, cũng không nói thêm nữa. Khi cô tỉnh dậy và không có việc gì để làm, Thẩm Thanh Hòa ở ngay trước mặt cô, Thích Tử Quân nhìn mãi không thôi.
Thẩm Thanh Hòa biết cũng không cản cũng không trả lời.
Thích Tử Quân im lặng, cho đến khi Thẩm Thanh Hòa lật sang một trang mới nhẹ nhàng thở dài, Thẩm Thanh Hòa cũng không ngẩng đầu lên: "Đang êm đẹp, thở dài cái gì."
"Không phải thở dài, chỉ cảm thán thôi." Thích Tử Quân nằm ở bên cạnh cảm thán: "Giống như được quay về trước kia, chúng ta cũng như thế này." Cô chìm vào hồi ức, giọng điệu êm dịu, "Lúc đó chị luôn bận rộn, nhưng dù bận đến đâu, chỉ cần em sinh bệnh, cũng sẽ đến chăm em." Câu nói cuối, còn mang buồn bã, "Thời gian trôi thật nhanh, có cảm giác như mọi chuyện sắp thay đổi." Thẩm Thanh Hòa tự nhiên nghe được, dỗ nói: "Em còn trẻ, bớt nghĩ nhiều đi."
"Vâng...." Thích Tử Quân chăm chú nhìn Thẩm Thanh Hòa, từ vâng kéo hơi dài, "Thanh Hòa~" Nhẹ giọng gọi, "Em nghĩ...."
"Không thể." Thẩm Thanh Hòa lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/2389710/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.