Có một chiếc SUV màu đen xuất phát sau khi Lê Thiển đi ra ngoài, đi theo cô ấy không xa cũng không gần.
Lúc đầu, Tần Thư không chắc chắn về suy đoán của mình, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe chậm chạy, giống như là theo đuôi.
Nhìn thấy Lê Thiển rũ tay xuống, có lẽ cô ấy đã gọi điện xong, Tần Thư gọi điện, Lê Thiển lại đang nghe điện thoại... Bây giờ cô chạy xuống, sợ là không đuổi kịp. Tần Thư vội vàng gọi y tá trong phòng khám của mình ra: “Nhớ bám chặt lấy cô ấy, tôi sẽ chạy tới nhanh nhất có thể.” Cuối cùng, Tần Thư nhắc nhở: “Linh hoạt chút.”
Kỳ thực Lê Thiển cũng không biết mình muốn đi đâu, cũng không muốn về nhà, chỉ đi hướng ngược lại, đến đâu hay đến đó, “Sao chị biết được?” Lê Thiển cau mày, "Đừng nói với em là có liên quan đến chị.”
“Em nghĩ gì vậy?” Kiều Sanh không nói nên lời, “Tình cảm bạn bè của chúng ta, đừng nói là cãi nhau, dù cãi nhau thật, thì tôi cũng đâu là mấy trò nhỏ nhặt đó, tôi Kiều Sanh ở trong mắt em là loại người thế sao?”
“Vậy giờ chị gọi điện thoại là muốn gì đây?”
“Tôi có thể làm gì nữa?” Kiều Sanh buồn cười, “Em có thể ngừng hung hăng lại được không? Em cứ vậy tôi không dám nói chuyện.”
Ha, Lê Thiển bị chọc tức mà bật cười, “Giờ em khó chịu lắm, có thể còn nói chuyện được với chị, coi như vẫn nhờ tình bạn đi.”
“Có chuyện gì vậy? Ngoài chuyện làm ăn ra, còn những chuyện khác không thuận lợi à?”
“Ừ.” Lê Thiển xoa đầu mình, “Gần đây không biết có bị sao Thủy nghịch hành không, xui hết cái này đến cái khác.” Đầu tiên là làm ăn không thuận lợi, sau đó là tình cảm, còn có cả gia đình nữa, “Chị nói xem, em có nên tìm người, đi phá từng cái không.”
“Đừng phá.” Kiều Sanh đưa ra một quyết định dứt khoát, "Chuyện làm ăn giao cho tôi, tình hình của em bây giờ thế nào, gặp nhau nói chuyện trực tiếp đi, còn chuyện khác, tôi có thể giúp, cùng nhau giải quyết.” Có được người bạn như Kiều Sanh thì không còn gì phải bàn, trước là do chuyện của Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hòa mà hai người cự nhau, đương nhiên, chủ yếu là Lê Thiển che chở cho bảo bối cho nên mới cự với Kiều Sanh, Kiều Sanh gánh trách nhiệm về lỗi của Thẩm Duyệt.
Sau đó, Lê Thiển tự mình kinh doanh, Kiều Sanh biết cô tức giận nên không đối đầu với cô, Lê Thiển nói muốn dừng hợp tác, Kiều Sanh lập tức đồng ý dừng hợp tác, nhưng mà vẫn còn dây dưa với nhau, cho nên đến giờ vẫn chưa dừng hợp tác. Hai người hợp tác làm ăn không ít, vấn đề lần này quán bar ở trung tâm gặp vấn đề, Sea World.
Lê Thiển và Kiều Sanh không phải là người đứng ra chịu trách nhiệm quản lý, nhưng cả hai là cổ đông lớn nhất. Bên phía khu đồng tính cơ bản đều là Kiều Sanh giải quyết, còn bên còn lại là Lê Thiển chịu trách nhiệm. Kiều Sanh không ở trong quán nhưng nắm hết quyền kiểm soát trong quán, vấn đề lần này nằm ở khu bên trái quán bar khu đồng tính.
“Được rồi, nếu chị đã biết thì gặp ở quán bar đi.”Lê Thiển cũng không từ chối, vốn dĩ Kiều Sanh phụ trách bên trước đó, về mặt quan hệ thì Kiều Sanh càng tốt hơn.
Lê Thiển đối xử với Thẩm Giáng Niên không như thế, coi cô ấy như là bé con thương yêu nâng niu, vui vẻ thì cùng chia sẻ, nhưng có khó khăn không muốn cô ấy can thiệp; nhưng Kiều Sanh thì khác, hai người từ lúc đầu đến giờ, vẫn luôn đồng cam cộng khổ, có vấn đề đều không sợ, cả hai sẽ hợp lực giải quyết.
Lê Thiển thở phào nhẹ nhõm, còn chưa thở cho đã thì đột nhiên bị người đi tới làm cho giật mình, là một cô gái trẻ, “Chào cô.” Lê Thiển lùi lại nhìn nhìn, đối phương nói: " Xin chào, tôi xin lỗi vì đã đột ngột ngăn cô lại, tôi có thể nhờ cô một việc được không?"
Lê Thiển cảnh giác liếc nhìn cô gái, Lê Thiển đã nhìn thấy rất nhiều kiểu bán hàng trên đường, “Tôi không có thời gian.” Lê Thiển nói xong định đi vòng qua, cô gái hấp tấp, mặt đỏ cả lên, “Không tốn thời gian lắm, một chút thôi.”
“Tôi nói tôi không có thời gian.” Lê Thiển vẫn giữ thái độ tốt, nhưng cô đã có chút thiếu kiên nhẫn. Lê Thiển lại muốn đi vòng quanh, sắp sửa đi qua được, thì cô gái nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, bỗng xoay người dứt khoát nắm cổ tay Lê Thiển, nức nở nói: “Một chút thời gian....” Dây dưa thế này, Lê Thiển không chấp nhận được, bị người lạ đụng vào, Lê Thiển chán ghét vô cùng, đẩy ra, “Cô có bệnh à?” Cô gái loạng choạng, rồi ngã ngồi xuống đất.
Lê Thiển nhìn tay cô, cô không dùng nhiều lực như vậy chứ? Nhưng vậy cũng tốt, Lê Thiển xoay người rời đi, sau lưng đột nhiên có tiếng khóc... Hơn nữa tiếng khóc rất lớn, giống như sợ cô không nghe thấy vậy.
“.... Cô khóc gì?” Lê Thiển cạn lời, thấy có nhiều người nhìn tới đây, đám người bắt đầu tụ tập lại, Lê Thiển không có cách nào đi nữa, “Là cô quấn tôi không chịu buông.”
“Huhu....” Cô gái chỉ khóc, không nói lời nào, mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán, xem chuyện náo nhiệt một cách rất Trung Quốc, không biết náo nhiệt là cái gì, xem cũng hăng say lắm.
“Được rồi, cô nói đi, rốt cuộc cô cần tôi giúp cô cái gì, tôi sẽ giúp cô.” Lê Thiển thấy cô gái khóc hăng say vậy, có lẽ có việc cần giúp thật, mà cô gái này còn chưa chịu nói còn huhu quài, Lê Thiển khó chịu muốn chết: “Thế có muốn giúp không? Không thì đi nhé.”
“Tiểu Trương, sao em lại tới đây?” Có người từ phía sau kêu lên, Lê Thiển vừa nghe đã nhận ra giọng nói quen thuộc, Tần Thư đi tới, kéo cô gái đứng dậy, "Bảo em đi tìm người giúp, sao lại khóc thế này?” Từ cách đó không xa, Tần Thư tức giận đến muốn bật cười khi nghe những lời bình luận của những người xung quanh. Có người nói: Hai cô gái phía trước đánh nhau, đoán chừng là cướp bạn trai đó...
Cô gái này bảo linh hoạt lên, mà cái linh hoạt này lạ lắm, “Đứng lên đi, đừng khóc, đi về trước đi.”
Lê Thiển mở to mắt, cái gì? Cô gái này là Tần Thư kêu tới đây sao? Cố tình tra tấn cô? Cô gái ngoan ngoãn đứng dậy vừa đi vừa rên rỉ. Vừa đi vừa ai oán, mông chạm đất đau thật.
“Tản ra đi, không có gì náo nhiệt mà xem đâu.” Tần Thư xua tay, quay người nhìn chiếc SUV màu đen vẫn đậu cách đó không xa. "Đi theo tôi." Tần Thư khách khí nói, Lê Thiển bị quấn lấy lâu thế thấy phiền như gì, bây giờ Tần Thư xuất hiện, cô luôn có cảm giác là Tần Thư đang trêu chọc mình: "Đi cái gì mà đi, có việc thì nói ở đây, xem thử cậu có việc gì.”
"Điện thoại của tôi hỏng rồi, cậu xem đi.” Tần Thư đưa điện thoại tới, Lê Thiển không nói nên lời, "Điện thoại cậu hỏng liên quan gì đến tôi?” Màn hình điện thoại của Tần Thư sáng lên, Lê Thiển có thể nhìn thấy rõ ràng. Viết: Phía sau có một chiếc SUV đi theo cậu.
Lê Thiển vô thức muốn quay người lại, Tần Thư ho một tiếng, nắm lấy tay Lê Thiển, "Dù sao thì cậu cũng phải đền cho tôi điện thoại mới, giờ đi mua ngay.” Lê Thiển nhẫn nhịn ý đình từ chối, phối hợp nói: “Phiền chết đi được, đi đi đi, mau đi mua, mua xong thì cút xa một chút.” Hai cô gái lôi lôi kéo kéo đi về phía trước, vào trung tâm thương mại gần đó.”
"Lối này." Tần Thư quen thuộc nơi này, vừa bước vào liền dẫn Lê Thiển đi một vòng, tiến vào một tiệm sách lớn, "Cậu đắc tội ai?" Hai người đứng tựa vào tủ sách, Lê Thiển hiện tại vẫn còn ngơ ngác. “Tôi không đắc tội ai cả, sao cậu biết có xe đi theo?”
"Cậu vừa ra khỏi nhà tôi thì chiếc xe đó đã đi theo. Vừa rồi bọn họ còn cách đó không xa."
Lê Thiển thực sự không thể nghĩ ra mình đã đắc tội ai, cô làm ăn rất nhiều, tiếp xúc với rất nhiều người về mọi mặt, cô không cố ý nhắm vào ai, nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ không có người nhắm vào cô. Nhưng đây là lần đầu tiên phái một chiếc ô tô đi theo cô, hơn nữa gần đây ở Sea World có vấn đề nên Lê Thiển càng phải cẩn thận hơn: “Lát nữa chúng ta sẽ rời đi bằng cửa sau.”
"Cửa sau cũng nguy hiểm, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi ra từ hầm đỗ xe, tôi nhờ người lái xe đến đây.” Tần Thư cẩn thận hơn Lê Thiển, nhất là khi ra chỗ cửa, cô nhất định không chịu để Lê Thiển đi ra trước.
Lê Thiển muốn đi ra, Tần Thư kéo Lê Thiển lại, thấp giọng nói, “Cậu đừng có gấp, để tôi đi xem tình hình thế nào.” Lực kéo không khống chế tốt, Lê Thiển bị kéo một cái lảo đảo, “Không sao chứ?” Hiển nhiên, Tần Thư sợ Lê Thiển tức giận, Lê Thiển đứng vững, nhếch khóe môi lên, ngược lại cười, “Không sao.” Trong đó mà theo đùa giỡn, khiến Tần Thư đỏ mặt, Lê Thiển này có chút lưu manh, không ngờ lại đáng yêu vậy.
Lê Thiển đứng bên trong, nhìn tên cầm thú trước mặt, quan sát mọi thứ xung quanh như sắp phục kích một thợ săn, sau khi xác nhận không có kẻ thù, Tần Thư giơ tay lên, ngoắc ngoắc ngón trỏ, vốn dĩ đang trong tình thế khẩn trương, bị Tần Thư làm thế... Lê Thiển muốn bật cười, thế là đi ra kèm theo nụ cười trên mặt, nhấc chân lên đá nhẹ vào bắp chân Tần Thư, cười nói: “Được rồi, chỗ này không có camera.” Tần Thư gãi gãi mặt, cảm thấy bản thân làm hơi lố, nhưng đúng là có lo lắng thật.
Người lái xe đến là cô gái ban nãy cản Lê Thiển, Lê Thiển vừa lên xe cô gái đã xin lỗi.
“Không trách cô, xem sếp của cô là biết diễn xuất của cô hơi khoa trương rồi.” Lê Thiển trêu chọc, cô gái đỏ mặt không lên tiếng.
Suốt chặng đường đều im lặng, lái xe được một đoạn, Lê Thiển thường xuyên quay đầu lại, Tần Thư nói: “Bọn họ không đi theo.”
"Vậy dừng lại bên đường." Lê Thiển vẫn muốn đi Sea World, nếu đã biết có thể gặp nguy hiểm nên cố gắng né tránh kéo thêm người vào, “Cậu muốn đi đâu? Đưa cậu đi qua đó.” Tần Thư nói.
"Không cần." Lê Thiển trực tiếp từ chối, Tần Thư biết kiên trì cũng vô dụng, "Vậy cẩn thận."
Lê Thiển giơ tay lên bắt taxi, "Sea World." Sau đó cô gửi tin nhắn cho Tần Thư: Đừng đi theo tôi, không sao đâu.
Tần Thư nhìn thấy tin nhắn, đành phải từ bỏ, "Trở lại phòng khám." Cũng may, cô chụp được biển số xe màu đen kia, một chiếc Infiniti SUV, biển số bắt đầu bằng A.
Trên đường đến Sea World, Lê Thiển lại nhận được điện thoại của Thẩm Giáng Niên, "Tiền Xuyến Tử, rốt cuộc cậu làm sao thế? Đừng có một mình chống đỡ, nói cho mình biết.” Thẩm Giáng Niên trước đó đã gọi mấy lần, đều báo người nhận đang nghe điện thoại, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu.
"Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là công việc thôi. Mình với Sanh ca sẽ cùng nhau giải quyết.”
“Sanh ca?”
“Ừ.”
“Vậy được rồi, cậu đừng làm một mình.”
“Ừa, đừng có lo.”
Sẵn đã nhắc đến Kiều Sanh, Thẩm Giáng Niên vào chủ đề luôn: “Kiều Sanh với Thẩm Duyệt gần đây vẫn ổn chứ?”
“Không biết, chắc là thế.” Sự cáu kỉnh của Lê Thiển đối với Kiều Sanh nhanh đến cũng nhanh đi, nhưng đối với mấy lời nói trước đó của Thẩm Duyệt cô vẫn còn ghim, lúc ban đầu giới thiệu Thẩm Giáng Niên với Thẩm Thanh Hòa, mặc dù thông qua Thẩm Duyệt nhưng là chủ yếu cũng tin Kiều Sanh, cũng may bây giờ Thẩm Giáng Niên với Thẩm Thanh Hòa khá tốt, cho nên Lê Thiển mới không so đo nữa, nhưng đối với Thẩm Duyệt, thì mãi không thích được, “Sao đột nhiên hỏi thế?”
“Không phải Thẩm Thanh Hòa đi nước ngoài sao, Thẩm Duyệt quan tâm sư tỷ cô ấy lắm mà, chắc cũng không mấy thoải mái.”
“Cậu nói thế, còn có ai thấy không thoải mái hơn cậu không hả?”
“Ờ thì....” Thẩm Giáng Niên bị nói thế, có chút khó nói lại, “Mình không phải chỉ đơn giản là không thoải mái.”
“Ừ.”
“Mình càng thêm lo lắng.”
“Ừ.”
“Ít ra đám người Thẩm Duyệt còn hiểu biết Thẩm Thanh Hòa, biết rất nhiều chuyện, hiện tại cái gì mình cũng không biết, chỉ có thể bị động chờ đợi." Thẩm Giáng Niên đáng thương nói, Lê Thiển cũng không phải ngu ngốc, huống chi đây vẫn là đứa bạn thân mà cô đặt trên đầu quả tim, “Để mình giúp cậu hỏi, nhưng cậu phải hứa với mình một chuyện.”
“Ừa, ừa, cậu nói đi.” Suy cho cùng, đó là bạn thân của cô, đương nhiên biết cô muốn gì.
"Cho dù câu trả lời là gì, đừng can thiệp."
Thẩm Giáng Niên im lặng, Lê Thiển dùng giọng điệu kiên quyết nói: "Nhìn xem, tính cậu là thế, nên mình chẳng muốn hỏi giúp cậu.” Thẩm Giáng Niên vẫn không nói, đáp án là tốt, cô có thể kệ nó đi, nhưng nếu không tốt thì chắc chắn cô sẽ không nhịn được.
Cả hai người dường như đã đoán trước rằng câu trả lời sẽ là gì…có chút không ổn. Nếu không, Thẩm Thanh Hòa đi nước ngoài, bữa cơm chia tay kia cũng không bi thảm như vậy, nhìn đám người bảo vệ vây quanh Thẩm Thanh Hòa, có lẽ Thẩm Thanh Hòa đã phải chịu đựng rất nhiều, Lê Thiển không muốn Thẩm Giáng Niên cùng chịu khổ, “Bảo bối, giữa chúng ta với nhau, cậu đừng có mà giở trò nhé, mình cảm thấy, quyết định của Thẩm Thanh Hòa đều có lý do.”
“Ừa.” Thẩm Giáng Niên hít mũi, ừ một tiếng.
“Giống như cậu vậy, nếu cậu có việc, cũng sẽ không mong Thẩm Thanh Hòa can thiệp vào.”
“Ừa.” Đây là sự thật, Thẩm Giáng Niên hiểu Lê Thiển muốn nói gì, "Mình cam đoan với cậu, trừ phi thật cần thiết, mình sẽ không can thiệp."
"Như vậy đi," Lê Thiển đưa ra một điều kiện, "Nếu cậu muốn can thiệp, phải nói trước cho mình biết, chúng ta cùng nhau thảo luận rồi quyết định sau, cậu không thể xúc động mà tự đưa ra quyết định.” Lê Thiển hiểu rõ tính cách của tiểu sư tử, khi nóng nảy lên là không ai cản được.
“Ừa, được rồi.”
“Cậu đồng ý với mình rồi đó, không được đổi ý.”
“Ừa....”
“Nếu cậu mà đổi ý, mình sẽ trở mặt với cậu.” Lê Thiển vừa mới còn đang cười, giây sau lại cực kỳ nghiêm túc, khiến Thẩm Giáng Niên có chút khẩn trương, "Cậu có thể đừng nghiêm túc như vậy được không?" Đây là lần đầu tiên Lê Thiển đánh cược mối quan hệ giữa hai người.
"Mình nói thật đấy, Thẩm Giáng Niên, nếu lúc đó cậu đổi ý, tự ý quyết định, mình sẽ trở mặt với cậu.” Lê Thiển vẫn nghiêm túc, “Mình nói rõ với cậu trước.”
“Được, mình biết rồi.” Thẩm Giáng Niên trịnh trọng nói.
“Ừ, vậy đi, có tin tức sẽ liên lạc với cậu.”
“Chuyện của mình không gấp, cậu xử lý việc của cậu trước đi, lúc cần mình thì gọi bất cứ lúc nào cũng được.”
Cúp điện thoại, lòng Thẩm Giáng Niên có chút nặng nề, cô không thể trông cậy vào người khác. Cô ở Thẩm phủ, chỗ này là nơi có nhiều thông tin của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nhảy dựng lên, đi, mỗi ngày bắt đầu khám phá Thẩm phủ thần bí đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]