Phía sau lưng Giang Thần Hi lấm tấm mồ hôi lạnh, thấy cô khẩn trương thì nắm thật chặt hai tay cô và đặt lên bên môi khẽ hôn rồi đặt ở mi tâm của mình, lắc đầu: “Xin lỗi, vừa rồi anh đột nhiên cảm thấy đầu óc cháng váng thôi. Em đừng lo lắng, anh đã không sao rồi."
Tô Lê nói: "Chúng ta đi bệnh viện khám nhé?"
Giang Thần Hi im lặng nhìn cô một lúc mới nói: "Anh sẽ gọi lão Vu qua được không? Em đừng lo lắng."
Tô Lê nhìn anh, gật đầu...
Lão Vu mà Giang Thần Hi nói là bác sĩ riêng của gia đình Giang Thần Hi, sẽ kiểm tra sức khỏe định kỳ cho bọn họ. Nếu có gì cần, anh sẽ gọi qua.
Giang Thần Hi đỗ xe ở bên đường và để hai đèn pha nháy rồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Tô Lê lấy khăn tay của mình ra thay lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi anh: "Anh vẫn cảm thấy không khỏe à?"
Giang Thần Hi nhìn cô, sắc mặt của anh rõ ràng đã tốt hơn, mỉm cười và lắc đầu nói: “Anh nghĩ có lẽ gần đây anh ngủ không đủ, nên không có sức thôi. Em đừng lo lắng, bây giờ anh đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Tô Lê hơi nhíu mày nhìn anh, mặt anh trắng như vậy, làm sao có thể không có việc gì, cô cũng đâu phải là đứa trẻ để anh tùy tiện lừa vài câu sẽ tin được.
Nhưng cô không ép anh, ít nhất bây giờ cô không làm vậy.
Trong lòng Tô Lê hiểu rõ áp lực của Giang Thần Hi, mặc dù anh có thể khống chế toàn cục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743261/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.