"Không muốn uống thuốc." Giang Thần Hi giống như em bé vậy.
Tô Lê nhìn anh, cười nói: "Anh không uống thì làm sao hạ sốt được? Lấy rượu lau người nhé? Lúc trước Gạo Nếp nhỏ bị sốt, bác sĩ cũng nói với em như vậy.
Giang Thần Hi vẫn lắc đầu.
"Vậy để em đắp khăn lạnh cho anh..."
Nhưng cô còn chưa nói hết lời, Giang Thần Hi đã xoay người ấn cô ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống và cong khoe miệng rồi trầm giọng nói: "Em chính là thuốc của anh." Anh cúi người và khẽ hôn lên cổ của cô...
Tô Lê nâng người lên: “Anh đừng náo loạn nữa, anh còn đang bị sốt đấy."
"Anh muốn em." Ở phương diện này anh đều luôn ngang ngược, cho dù là bị ốm cũng vậy.
"Anh đừng náo loạn nữa mà." Tô Lê muốn đẩy anh ra.
Giang Thần Hi khẽ cười nói: "Không làm loạn, còn có chuyện gì nghiêm túc hơn chứ?"
"Cửa còn mở kia kìa..." Tô Lê bị hai cánh tay anh giữ chặt không thể động đậy.
Giang Thần Hi cười nói: "Tiểu Hồ Ly nhà anh còn có thể xấu hổ vì chuyện này?"
Tô Lê trừng mắt nhìn anh, nói: "Bây giờ Gạo Nếp nhỏ đã biết bò rồi."
"Lẽ nào em còn lo lắng con bé sẽ bò lên trên tầng à?" Giang Thần Hi không khỏi cảm thấy buồn cười, anh thì tay lấy từ trong ngăn kéo ra một BCS màu đen và dùng răng xé ra, đeo vào...
Ham muốn của cơ thể cuối cùng đánh bại tất cả lý trí, hai cơ thể quấn quít lẫn nhau, cuối cùng diễn ra bản nhạc tuyệt vời nhất của một buổi chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743258/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.