Tô Lê cũng coi như là khâm phục sự ngụy biện của Lục Cảnh Niên, nhưng mà Tô Lê cũng cảm thấy vị thiếu gia này cũng sử dụng phương thức độc đáo của mình để chỉ cho cô ấy thấy được.
Tô Lê nhìn thời gian, nhìn trời bên ngoài nắng nóng, khẽ thở dài một cái, nói: “Thôi bỏ đi, em vẫn phải đi một chuyến rồi.”
Thiệu Phương cười, thở dài nói: "Vị Lục thiếu gia này, cũng thật là khiến cho người khác hết cách."
Tô Lê đứng dậy, cười nói: "Anh ấy nếu thật sự nghiêm túc mà nói thì cũng khiến người khác khá là yên tâm, chính là cứ mãi không nghiêm túc như vậy, nếu mà anh ấy có được một phần mười sự ổn định và trưởng thành của Giang thiếu thì có lẽ chị Tôn Hàm cũng không đến mức không đồng ý anh ấy, phải không? Em nghe nói trước đây họ từng ở bên nhau đúng không?"
Thiệu Phương cười, gật gật đầu: " Hợp rồi lại tan cũng mấy lần, có lúc chị cũng bị hai người đó làm cho bất ngờ mấy lần"
Nói xong, Thiệu Phương cũng đứng dậy, cười nói: "Chị lái xe đưa em qua đó. Một mình em qua đó, bị phóng viên nhìn thấy, lại viết linh tinh hết cả lên."
Tô Lê gật gật đầu.
Chỗ Lục Cảnh Niên ở cũng là chỗ đắc địa bậc nhất bậc nhì ở Yên Thành.
Bước vào chung cư của Lục Cảnh Niên, Tô Lê ấn mật khẩu mở cửa ra.
Nhưng mà lần đầu tiên tới chỗ ở của Lục Cảnh Niên, vì thế tìm két sắt cũng phải tìm một lúc mới tìm thấy.
Cô ngồi xổm trước két sắt tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743248/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.