Tô Lê đỗ xe ở cửa bệnh viện, gương mặt đã trắng bệch.
Cô thở phào nhẹ nhõm và đi vào bệnh viện.
Khi phòng bệnh VIP đã sớm có mấy cổ đông đang đứng. Tô Lê quen thuộc với cảnh tượng này. Lần trước khi cho rằng Giang Thần Hi gặp chuyện không may, cô đã từng thấy cảnh tượng tương tự. Chỉ bây giờ đổi lại thành ông cụ, hơn nữa cũng không phải là chuyện hiểu nhầm.
Tô Lê không đi tới mà chỉ đứng phía xa.
"Sao cậu lại qua một mình?" Trần Miễn đứng ở bên cạnh nhìn Tô Lê.
Tô Lê sửng sốt, xoay người nhìn về phía cậu ta: “Sao cậu lại ở đây? Mình cho rằng..."
Mấy ngày nay Trần Miễn vẫn luôn ở bên cạnh ông cụ không rời, nhìn qua rất tiều tụy. Cậu ta dựa vào tường và nhìn một đám người đứng ở bên đó. Sau khi rít một hơi thuốc, cậu mỉm cười nói với vẻ bất lực và chua chát: "Ông ấy đã sắp đi rồi, chẳng còn ý thức gì nữa, bây giờ chỉ chờ bác sĩ tuyên bố thời gian chết. Mình ở bên trong cũng không có ý nghĩa gì cả."
Tròng mắt Tô Lê hít sâu một hơi, nói: "Không ngờ lại vào lúc này..."
Trần Miễn nhìn cô và khẽ nhíu mày nói: "Sao chỉ một mình cậu tới, mình gọi điện cho Giang Thần Hi nhưng anh ấy tắt điện thoại."
Tô Lê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ có phần nghẹn ngào. Cô vội che miệng và hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng rồi mới nói: "Bây giờ Giang thiếu đang trợ giúp điều tra. Ít nhất là trong vòng 72 giờ, mình sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743237/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.