Phải đấy, nếu như là người nhà, ai lại không màng đến hậu quả hi sinh bản thân chứ?
Tô Lê nhìn ba người bọn họ bật cười.
Cô khẽ hít một hơi sâu, cúi đầu, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Ít ra Giang Thần Hy không phải một mình chiến đấu.
Bọn họ nói chuyện rất nhiều, hết một bình rượu có kẽ cũng chưa thỏa thích.
Tô Lê chỉ ngồi một bên, không hứng thú cho lắm ngồi nghe bọn họ kể rất nhiều chuyện trước đây, có những chuyện vui, cũng có những chuyện không vui.
Lục Cảnh Niên cười nói: “ này, cậu còn nhớ buổi dã ngoại ở biệt thự năm đó không?”
“ Nhớ chứ, năm đó cậu dọa Tôn Hàm phát khóc.” Giang Thần Hy điềm đạm nói.
Lục Cảnh Niên cười rồi nói: “ Ai bảo cô ấy nhát gan như vậy, nói có sói cũng tin được.”
Thì ra quá khứ của họ lại đặc sắc như vậy, Tô Lê nghe thấy liền hứng khởi: “ sau đó thì sao? Sao đó như thế nào nữa?”
“ Sau đó Tôn Hàm mắng cậu ta một trận, anh nhìn Tô Lê rồi nói: “ Đợi Tôn Hàm trở về, phải nhờ em nói giúp anh vài câu với cô ấy.”
Lục Cảnh Niên “ Hứ” một tiếng: “ Cậu cũng biết sợ rồi sao?”
Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Đúng đấy, vì vậy Lục Thiếu gia, anh cũng nhìn thấy rồi, chị Tôn Hàm vì anh mà chạy đến trở mặt với Giang thiếu gia, người phụ nữ tốt như vậy, sao anh còn không chịu nắm bắt chứ.”
Lục Cảnh Niên uống một ngụm rượu nhìn cô nói: “ Em tưởng anh không muốn sao, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743226/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.