Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy, tiếp tục nói: “ Mình chưa từng làm, sao cậu lại biết mình không làm được? Mình không như cậu, một câu không có kinh nghiệm, liền lập tức thoái nhượng.”
“ Mình không thoái nhượng.”
Giang Thần Hy vốn dĩ đang ngủ, từ từ ngước mắt lên, sau khi trầm mặc một lát liền tiếp tục nói: “ Cảnh Niên, Tề Minh là người như thế nào, chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao? Tại sao bây giờ hắn lại muốn thò chân vào, còn không phải là do muốn tìm người làm tốt thí qua sông. Về điểm này mình nghĩ cậu cũng hiểu, hơn nữa cậu cũng có lẽ cũng biết công trình này đối với cậu mà nói là một cục xương khó nhằn, không chắc cậu sẽ ăn được, hơn nữa cậu cũng không sở trường mảng này.”
Lục Cảnh Niên cười lạnh nói: “ Không sở trường không có nghĩa mình không thể, Thần Hy, đừng quên rằng trên thương trường không phải chỉ có hai người là cậu và Tề Minh. Hơn nữa, chẳng lẽ cậu cho rằng mình không điều tra qua sao? Cậu thực sự cho rằng mình không nhằn nổi cục xương này sao? Chỉ là kiếm ít kiếm nhiều thôi, ít nhất mình cũng không lỗ vốn.”
“ Cậu làm như vậy, chỉ làm tiền vốn phát triển của cả kế hoạch tăng thêm nhiều, chẳng lẽ cậu cho rằng lão hồ ly Tề Minh đó sẽ thực sự cam bái hạ phong sao?”
“ Vậy thì xem hắn ta làm thế nào không cam bái hạ phong đi.” Lục Cảnh Niên lắc lắc ly trong tay, ánh mắt trầm xuống: “ Thần Hy, nói thật, nếu như cậu thực sự muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743221/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.