Tô Lê vừa dứt lời vẫn không quên chuyển chủ đề đến Trần Như Nguyệt ở bên cạnh, lạnh nhạt cười nói: "Giang phu nhân, bà nói có đúng không?"
Trần Như Nguyệt nhìn Tô Lê, lạnh nhạt cười, "Đúng là một Giang thiếu phu nhân tài giỏi, xem ra tổng tài của chúng ta đã không tìm nhầm người."
Tô Lê cười khỉnh một tiếng, nói: "Phu nhân, bà quá khen rồi, năm đó bà không phải cũng làm như vậy chứ? Tôi cũng là học theo bà thôi."
Trần Như Nguyệt sầm mặt xuống, nhưng rõ ràng bà ta cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, cười nói: "Mồm miệng cô cũng thật lợi hại, có điều vẫn phải nói chuyện chính sự, Giang thiếu phu nhân, chắc cô cũng hiểu đạo lí này, nước không thể một ngày không có vua, trên dưới công ty cũng không thể đợi tổng tài hồi phục không thì mọi người sẽ đều xin nghỉ hết? Hay là nói Giang thiếu phu nhân đủ nhẫn nại để tạm thời tiếp quản công ty?"
Tô Lê chau mày lại.
Trần Như Nguyệt cười nói: "Tổng tài của tập đoàn Giang Thị này của chúng tôi không phải chỉ nói mồm thôi là được."
Dường như có được sự giúp đỡ của Trần Như Nguyệt, mấy người trong hội đồng kia cũng dần có bản lĩnh, trong đó người dẫn đầu nói: "
Cũng không hiểu được chuyện này, vị tam thiếu gia này tham ô ăn cắp tiền của công ty, mấy người không cảm thấy giao công ty cho loại người gì đó rất nguy hiểm sao? Ngộ nhỡ tam thiếu gia lợi dụng chiếm lợi cho bản thân, khiến cho công tt chẳng còn lại gì, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743208/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.