Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Giang thiếu à sao em cảm thấy lời anh nói đang ám chỉ ai đó nhỉ?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
Tô Lê nghe vậy bèn cười nhẹ một tiếng, cô ôm chặt cổ anh và nói: “Được rồi, anh vì em mà làm bao nhiêu việc như vậy là đã quá đủ rồi. Anh đối với em đã rất tốt rồi.”
Giang Thần Hy cong môi, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nụ hôn của anh trượt dần xuống dưới, hôn nhẹ lên mũi cô, cuối cùng hôn lên xương quai xanh của cô, anh cười nói: “Tết được nghỉ mấy ngày, em muốn đi đâu nghỉ ngơi?”
Tô Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giang thiếu sắp xếp là được rồi, nhưng mà em không thích nơi nào lạnh.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh cúi người hôn lên môi cô.
Tô Lê đang mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm vừa trơn vừa mỏng, áo ngủ của cô dần dần trượt xuống dưới…
Giang Thần Hy hôn nhẹ lên cổ cô, anh đang muốn tiếp tục thì bỗng có tiếng khóc của tiểu gạo nếp từ bên ngoài.
Hai người ngay lập tức dừng động tác lại, cả hai nhìn nhau.
Giang Thần Hy nhíu chặt lông mày lại, anh hắng giọng rồi hỏi: “Con bé lại làm sao vậy?”
Bình thường thì buổi tối tiểu gạo nếp đều rất ngoan ngoãn, từ trước đến giờ chưa từng khóc làm loạn vào buổi tối bao gườ, bình thường chỉ cần ăn no trước khi ngủ thì nó có thể ngủ đến tận sáng, cho dù có bị tỉnh thì cũng là vì đói bụng mà kêu vài tiếng mà thôi, cho nên Giang Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743190/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.